Ánh mắt sâu thẳm của Lệ Đình Tuyệt nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, ý cười trên khóe môi không thể che giấu.
"Tiểu Yên, anh thích nhìn dáng vẻ này của em nhất."
Mạc Thanh Yên đánh nhẹ anh một cái. Cô cảm thấy khá mất mặt, xấu hổ nép mặt vào lồng ngực của anh.
"Em ngủ đây, anh đừng có cố chịu đựng. Sáng mai em sẽ tìm cách đánh thức anh dậy."
Cô đã nghĩ ra cách rồi. Nếu cô gọi mà anh không dậy thì cô sẽ dùng nước tạt anh. Cách này chắc cũng hữu dụng chứ?
Lệ Đình Tuyệt ôm chặt cô hơn, dường như khi ôm cô thì anh lại càng buồn ngủ hơn.
Nhưng anh còn đang bận chờ Ngôn Ngọc, tạm thời không thể ngủ. Cho nên anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ ngủ vậy.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com