Dương Quang chạy nhanh đến cạnh anh: "Chú nhỏ, Tiểu Yên Nhi chạy rồi."
Đôi mắt Lệ Đình Phàm hơi thay đổi, khẩn trương trả lời: "Không có chuyện gì đâu, chút nữa nó sẽ quay lại thôi."
Mà Lệ Đình Tuyệt khi nghe đến tên của con mèo kia,…Tiểu Yên Nhi,…Tiểu Yên Nhi?
Trước giờ anh chưa từng nghe mọi người nhắc tới, mẹ anh cũng chưa từng nói đến, ánh mắt có chút khác thường.
Mạc Thanh Yên thì không nghĩ nhiều như vậy, cùng tên với cô thì hẳn do trùng hợp mà thôi.
Lúc ăn tối, không khí trên bàn ăn rất tốt. Angela một hồi lại gắp thức ăn cho mọi người, lại một hồi nói cười, bảo mọi người ăn thêm, ăn no.
Lam Vũ Điệp rất thích con bé này, thật sự rất thích, bà đời này không có con gái, thật sự rất tiếc. Bây giờ có cháu gái nên rất vui vẻ. Tất cả tình cảm dành cho con gái bây giờ đều dành cho cháu gái.
Bà cười: "Nếu sau này trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt như vậy thì tốt rồi."
Lệ Đình Tuyệt gắp đồ ăn cho Mạc Thanh Yên, sau đó nói:
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com