Nói xong, cô vòng qua hắn đi về phía cửa, Lệ Dạ Kiêu có chút thất vọng, hắn gọi cô.
"Mạc Thanh Yên, món quà của bạn bè cố ý mua tặng cô, có thể đừng tuyệt tình như vậy không?"
Cô dường như càng ngày càng đối xử lạnh nhạt với hắn rồi, hắn nguyện ý làm người bạn đánh không tiêu tan, mắng cũng không đi bên cạnh cô. Chỉ hy vọng cô có thể giống như trong quá khứ, ăn hiếp hắn, đánh hắn, mắng hắn.
Mạc Thanh Yên nghe xong, quay người lại. Băng Khối đứng ngay cửa nhìn chằm chằm cô, cô vẫy tay với Băng Khối.
"Con trai, con đừng nhìn mẹ bằng ánh mắt đó có được không, mẹ biết rồi."
Băng Khối nhìn người này liền nhớ lại hắn là con của ông, cảm thấy trong chuyện này còn rất nhiều chỗ chưa giải đáp được, nếu có thời gian, cậu nhất định sẽ kể hết tất cả chuyện cậu biết cho ba nghe. Băng Khối vào nhà, Mạc Thanh Yên tiếp lấy cái hộp trong tay hắn, mở ra xem.
Ngôi sao màu xanh biển tỏa ra ánh sáng lấp lánh, một sợi dây chuyền thật đẹp.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com