Ánh mắt Mạc Thanh Yên hơi lóe lên, chỉ cần Lệ Đình Tuyệt nói ra những lời như vậy, đó là ý anh không muốn giữ người đó lại.
Nghĩ đến người em gái này của mình, mặc dù còn có quan hệ huyết thống. Nhưng chuyện cô ta giết đại ca, cô không thể tha thứ được. Có sinh có tử, cô cũng không quản được.
"Tuyệt, vậy đến lúc nào anh đưa em đi gặp mẹ anh?"
Lúc trước, cô không biết rằng mẹ anh còn sống, lúc đó cô cho rằng anh là cô nhi, không nghĩ rằng mẹ anh cũng đang ở Mễ quốc.
Anh làm sao trở thành người thừa kế của Lệ gia, những điều này cô chưa từng hỏi qua. Cô biết, chỉ cần là anh không muốn nói, thì anh sẽ không nhắc đến, cho nên cô cũng không hỏi.
Nhưng chuyện gặp mẹ chồng, cô sớm muộn cũng phải đối mặt.
Nhắc đến Lam Vũ Điệp, vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt tối sầm lại. Anh đứng lặng ở bên giường, cả người đều tỏa ra một tầng băng lạnh lẽo.
"Sau này."
Nói xong anh quay người bước ra ngoài, Lệ Đình Tuyệt như này Mạc Thanh Yên cảm thấy rất xa lạ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com