Linh Vũ cười tủm tỉm uống chén trà Bàn Tử đưa, Võ Khánh duy trì tư thế ngồi quân đội nghiên chỉnh.
Ba Kỳ mang tâm tình sùng bái, cùng Linh Vũ Võ Khánh nói chuyện, không ngờ Linh Vũ lại dễ gần như thế mà Bàn Tử ngồi một bên nghiên cứu thực đơn.
" Hương vị trà ổn lắm." Võ Khánh không nhiều lời, hồi lâu mới nói được mấy câu, bây giờ chén trà thấy đáy mới khen ngời tay nghề của Bàn Tử.
Không ngờ loại tảo biển phổ thông cho vào trà lại thơm thế.
"Đúng thế, xem ra ở Phong Thu Hào cũng không tệ." Linh Vũ vẫn cười, còn đi ca ngợi một câu.
Người khác xem ra Phong Thu Hào không tệ chút nào, đồ ăn có thể lãng phí, có thể uống trà, phải biết trà này trên đất cũng là xa xỉ phẩm huống chi trên biển sinh hoạt thiếu thốn.
Sau đó vô sự lại tu luyện, nhàn đi câu cá.... Thế này sao lại là ra biển? Rõ là giống như không phiền não đi nghỉ phép thì có.
Bàn Tử vốn rất vui, lúc hai người họ khen hắn.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com