Mắt Hoàng đế dường như muốn phun ra lửa.
Ép hắn, tất cả mọi người đều đang ép hắn.
Hoàng đế nói: "Nếu như Trẫm không đồng ý thì sao?"
Thọ Vương thở dài một hơi: "Tiên hoàng giao dòng họ hoàng thất vào trong tay lão thần, chỉ cần lão thần còn sống một ngày, thì phải cố gắng hết trách nhiệm. Lão thần không phải những Ngự sử đại phu kia, chỉ có thể lấy thân tương gián."
"Vậy khanh cứ quỳ đi," Hoàng đế lập tức đứng lên, "Trẫm xem xem khanh có thể quỳ tới khi nào."
Hoàng đế đi ra khỏi Cần Chính Điện, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài khiến cho hắn choáng váng, bên tai toàn tiếng u u.
"Hoàng thượng," Thường An Khang thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ, "Nô tài đỡ người đi nghỉ một chút!"
Hoàng đế cười một tiếng: "Ngươi có phải cũng đã sớm biết rồi không?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com