Lang Hoa không cần quay đầu lại cũng biết là Bùi Khởi Đường tới.
Bùi Khởi Đường nói: "Nổi gió rồi, sao không kêu hạ nhân lấy y phục cho nàng?"
Đảo mắt đã đến mùa đông rồi, gió có chút lạnh.
Lang Hoa cười cười: "Ta kêu A Quỳnh và A Mạt đi chuẩn bị khăn vải, thảo dược, hai người đi ra ngoài liền bị buộc ở tiền viện, luôn không trở lại, Tiêu ma ma còn phải trông nom ta... Ta đã kêu Tiêu Ấp đi lấy rồi."
Lang Hoa nói rồi định trả lại áo khoác trên người cho Bùi Khởi Đường.
"Nàng khoác đi."
Áo khoác của hắn vừa rộng vừa to, có thể mặc hai người nàng cũng còn dư chỗ, chắn gió rất tốt.
"Chuyện hôm nay phải cám ơn nàng," Bùi Khởi Đường thấp giọng nói, "Nếu như không phải là nàng dặn Thế thúc chú ý tới Tào Gia, bắt đầu cho đám người Tào Gia dùng thuốc, sợ rằng Tào Gia cũng không chống đỡ được đến bây giờ."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com