Vẻ mặt Mẫn Giang Thần rất phức tạp, không biết suy nghĩ cái gì, giống như bị quấn trong một vấn đề nan giải, lúc này vẫn không tìm thấy đáp án.
Lang Hoa nhớ tới lời Tiêu ma ma nói, A Thần có thể đã động tâm tư với Lục Anh, hiện tại Lục Anh ngã bệnh, A Thần biểu hiện như vậy, giống như xác minh dự đoán của Tiêu ma ma.
Tuy rằng nàng cùng Lục Anh đã giải trừ hôn ước, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, A Thần là bằng hữu tốt nhất của nàng, Lục Anh cùng nàng kiếp trước thành thân làm vợ chồng.
Chính bởi vì quan hệ này, nàng mới không thể đem mọi chuyện nói rõ ra.
"A Thần." Lang Hoa gọi một tiếng.
Mẫn Giang Thần vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thình lình nghe thấy tiếng gọi làm nàng sợ tới mức run lên, nàng ngẩng đầu lên thấy Lang Hoa liền đỏ mặt, chột dạ cúi đầu, gắt gao cầm khăn tay.
"Muội cùng lão thái thái nói xong rồi?" Mẫn Giang Thần nhỏ giọng nói chuyện.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com