Thái hậu cũng nhíu mày: "Lang Hoa như vậy là chữa bệnh cứu người. Có câu nói rất hay, đã là y giả, trăm thứ không cấm kị."
Tề Ngọc Hoàn mở to mắt, dường như không phát hiện mình thất lễ, sắc mặc tái nhợt lập tức nhận lỗi với Thái hậu nương nương: "Đều là Ngọc Hoàn không phải, Ngọc Hoàn không nên nói như vậy, Ngọc Hoàn chỉ là hiếu kì, còn... Cho rằng Lang Hoa muội muội sẽ không để tâm."
Thái hậu sắc mặt bất ngờ: "Sau này không thể lại hỏi ra lời như vậy nữa."
Tề Ngọc Hoàn vội khom người nhận tội với Lang Hoa, chính tay đem túi thêu hoa đưa cho Lang Hoa.
Đi về chỗ ngồi, Tề Ngọc Hoàn chớp chớp mắt với Tề Ngọc Chân.
Nữ quan vừa hay đưa Từ Cẩn Du và Hàng thị tới, Từ Cẩn Du đứng ở cửa lập tức cảm giác được không khí hơi bối rối trong phòng.
Hàng thị vào cửa hành lễ với mọi người.
Trên mặt Thái hậu đã hồi phục lại vẻ hiền từ lại cao quý, cười nói với Hàng thị: "Lão phu nhân trong nhà có khoẻ không?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com