Lúc trước Lang Hoa rất khó chịu, bây giờ lại rất cao hứng.
Chính bởi vì quả cầu lửa đang cháy bùng bùng trước mắt này, toàn thân đều khoan khoái.
Thất sự là dễ dàng như vậy, chỉ một vật nhỏ cũng có thể khiến nàng vui mừng.
Lục Anh đứng trong góc, không nhúc nhích nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tới tận lúc lửa tàn, Lang Hoa chuẩn bị trở về phòng, mới nhìn thấy Lục Anh.
Lang Hoa rất kinh ngạc.
Lần này Lục Anh không giống trước đây, hình như có tâm sự nặng nề.
Lang Hoa mời Lục Anh vào phòng ngồi, Tiêu ma ma bưng một chén trà nóng tới.
Lục Anh nhấp một ngụm nước nóng, toàn thân mới như ấm áp lên, tiết trời không lạnh, thậm chí có chút nóng, nhưng vừa rồi hắn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lục Anh đặt ly trà xuống, khẽ mỉm cười nhìn về phía Lang Hoa, "Ta vừa mới tới Ngân Châu, nàng đã muốn đi, hình như muốn tránh mặt ta, sớm biết nàng không muốn nhìn thấy ta, ta đã không tới đây."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com