Hứa thị cúi thấp đầu, bộ dạng vô cùng đau xót chết tâm, "Ta thật sự không hy vọng mình sinh ra một nữ nhi như thế."
Hà ma ma vội nói: "Người đã đi khỏi Cố gia rồi, sau này việc của Cố gia không liên quan gì với người nữa, bọn họ lật thuyền cũng sẽ không liên lụy đến người, người cứ yên tâm đi."
Hứa thị ai oán cười một tiếng, "Ta bây giờ đã hai bàn tay trắng, cho dù là có liên lụy đến ta, ta cũng không để ý."
Hứa thị lại ngồi một hồi mới đi ra khỏi cửa, lập tức lên chiếc xe ngựa đậu ở bên cạnh.
Thẩm Xương Cát ngồi trong xe ngựa, ánh mắt hung ác, trong con ngươi màu đen ẩn chứa sát cơ khiến cho người ta nhìn một cái, lông tơ khắp người đều dựng đứng lên.
Mấy ngày nay Hứa thị bị hành hạ, nửa đêm cũng sẽ mơ thấy Thẩm Xương Cát lạnh lùng nhìn bà ta.
"Đã làm xong chưa?" Thẩm Xương Cát nhàn nhạt nói.
"Xong rồi," Hứa thị vội nói, "Đã nói xong hết rồi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com