Hứa Sùng Trí lên giường từ sớm, liên tục mấy ngày chôn vùi trong công việc ở nha môn, đã khiến cho hắn mệt mỏi không chịu nổi, huống chi còn phải nơm nớp lo sợ nhìn những hòa thượng kia, hắn vì Lâm An cũng coi như dùng hết tâm lực rồi.
Hứa Sùng Trí rất nhanh thì ngủ, trong mơ mơ màng màng hắn nằm mơ thấy mình nhận được văn thư sắp điều vào kinh thành, hắn đang mừng rỡ không thôi, lại nghe thấy có người nói: "Hứa Sùng Trí không nên được bổ nhiệm."
Thanh âm tức giận kia là của Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân mặt đầy tức giận, xanh mặt hỏi hắn, "Hứa Sùng Trí, việc ta bảo ngươi làm, ngươi làm xong chưa?"
Tim Hứa Sùng Trí dường như lập tức bị kéo ra khỏi ngực, cả người ngã vào trong bóng tối, hắn kinh sợ mở mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn lại, liền cảm giác được có người đẩy hắn, "Lão gia, ngài có phải mơ thấy ác mộng hay không."
Nha hoàn bưng một ngọn đèn vào nhà, trong phòng sáng lên, Hứa Sùng Trí thấy được Hứa đại thái thái vẻ mặt ân cần.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com