Lang Hoa mới vừa xuống xe ngựa, Cố tứ thái thái cùng Mẫn Giang Thần liền tiến lên đón.
Cố tứ thái thái vội vàng nhìn Lang Hoa từ trên xuống dưới hai lần, phát hiện không bị thương mới thở phào, "Sau này chớ đi ra ngoài nữa, thực sự muốn ra ngoài thì ta sẽ đi cùng với con, con cứ đi như vậy nửa ngày cũng không trở lại, thật muốn ta lo chết mà."
Lang Hoa cười khẽ một tiếng với Cố tứ thái thái, "Bọn Tiêu Ấp bảo vệ con rất tốt, cũng không làm cái gì cả, chỉ là xem một chút tình hình bên ngoài thôi."
Cố tứ thái thái có một bụng lời muốn nói, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lang Hoa những lời đó lại không nói ra được, luôn cảm thấy là mình không bảo vệ nàng tốt, lấy đâu ra lập trường đi khiển trách đứa nhỏ này.
Cố tứ thái thái vội vàng phân phó hạ nhân, "Mau đem nước cho tiểu thư tắm đi, lại báo cho lão thái thái cùng Đại thái thái một tiếng, Lang Hoa trở về rồi, tất cả đều bình an. Đúng rồi, bưng hai bát canh ô mai qua đây."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com