webnovel

第三十九章 Xử lý

Editor: Nguyetmai

Lang Hoa không khỏi kinh hô lên một tiếng, nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt của người kia.

Mày đen như nhánh tùng bay vào trong tóc mai, một đôi mắt xếch dài nhỏ sáng quắc nhìn mọi người, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lộ ra dáng vẻ tươi cười sang sảng, gương mặt như đao khắc, cằm nâng lên, tỏ rõ tính cách kiên nghị của hắn.

Nhưng quan trọng nhất là hắn giống như Triệu Linh, trên người có một cổ mùi máu tanh, đó là uy thế khiếp người của người quanh năm trong quân ngũ mới có.

Hàn ngự sử trước tiên kinh hô một tiếng: "Hàn tướng quân."

Lang Hoa nhớ đến một người, Hàn Chương. Cháu của Mẫn Hoài, đệ đệ của Quang Vinh Quốc công, bởi vì dũng mãnh thiện chiến nên được phong làm tam phẩm Chiêu Võ đại tướng quân, hai mươi tuổi liền bắt đầu dẫn quân đến biên cương ở Lĩnh Bắc, nắm giữ một đội quân kỵ binh tinh nhuệ. Trong tám năm khi hắn đóng quân ở đấy, phòng ngự ở Lĩnh Bắc vẫn bình yên, thuộc địa bên ngoài không thể xâm phạm một chút nào. Cho nên mấy chục năm về sau, chỉ cần Đại Tề có chiến sự, người đầu tên mà hoàng thượng muốn gọi là Hàn Chương.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lang Hoa hơi tối lại, hoàng thượng luôn nói nếu như là Hàn Chương ở đây, trong vòng bảy ngày nhất định sẽ đánh bại được quân địch. Chỉ tiếc, năm hai mươi tám tuổi, Hàn Chương chết trong cuộc chiến ở Trấn Giang.

Có ai có thể nghĩ tới, đứa bé tám tuổi như nàng sẽ được Hàn Chương nâng lên trên đỉnh đầu.

"Chương Nhi." Mẫn Hoài không nhịn được hô lên một tiếng, thật sự là mỗi ngày ở trong quân doanh lăn lộn, ngay cả quy củ cấp bậc lễ nghĩa cũng đều quên hết, tuy rằng tuổi tác của Cố đại tiểu thư vẫn còn quá nhỏ, nhưng dù sao cũng là một nàng gái, làm sao có thể tùy tiện ôm tới ôm lui.

Hàn Chương lại không cho là đúng, dứt khoát đem Lang Hoa đặt ở trên vai. Nam nữ bảy tuổi đã có chỗ ngồi khác nhau, đứa bé này nhìn nho nhỏ, thoạt nhìn ngay cả bảy tuổi cũng không đến, có cái gì mà phải cấm kỵ, cữu cữu làm quan văn quá lâu, bị nho gia lạc hâu ảnh hưởng quá lớn mới có thể như vậy.

Vương Kỳ Chấn hoàn toàn sợ ngây người, hắn nhịn không được đi kéo ống tay áo của phụ thân Vương Nhân Trí.

Hắn nhất định là bị hoa mắt, Hàn Chương dẫn quân đội từ Lĩnh Bắc thì ít nhất cũng phải hơn mười ngày mới có thể tới Trấn Giang, nhưng người này không phải là Hàn Chương thì là ai?

Con ngươi của Vương Kỳ Chấn cũng phải rớt xuống, bọn họ còn không có tìm được phản tặc, lại gặp Hàn Chương, không phải đó là một con đường chết à?

Vương Nhân Trí cũng cảm thấy chân mình đau đến mức càng thêm lợi hại, suýt nữa không thể đứng thẳng được.

Hàn Chương quét mắt nhìn bốn phía: "Người nào đại diện cho chức tri phủ ở Trấn Giang?"

Vương Nhân Trí nhắm mắt đi về phía trước vài bước, chống đỡ cái chân bị thương quy củ hành lễ với Hàn Chương, ngẩng đầu liền trông thấy Cố Lang Hoa đang ngồi ở trên vai của Hàn Chương.

Cái này cũng đồng thời bái lạy với Cố Lang Hoa.

Vương Nhân Trí nghĩ tới đây, nhất thời chán nản.

Hàn Chương cười lạnh nói: "Các ngươi lại có thể không biết ở đây đang làm cái gì sao?"

Trong lòng Vương Nhân Trí đã có đáp án, chẳng qua là hắn không muốn nói ra. Hắn không nghĩ tới mỗi một bước đi đều đã bị Cố Lang Hoa lợi dụng.

Mới vừa rồi khi đến thôn trang ở vùng ngoại ô, hắn rõ ràng cảm thấy Cố Lang Hoa đang dụ hắn mắc câu.

Nhưng hắn lại không kiềm chế được muốn đến nhìn xem rõ ràng mọi thứ.

Cái này giống như là đánh bạc, thua càng nhiều thì càng muốn phải kiếm vốn về, trong lúc vô tình hắn đã đặt cược tiền đồ của bản thân, danh tiếng, thậm chí còn đánh nát cơ hội thăng quan tiến chức của mấy chục năm nữa.

Vương Nhân Trí há mồm, cổ họng lại nhịn không được trao ra mùi vị tanh ngọt, ho khan.

Hàn Chương không muốn liếc mắt nhìn cha con Vương thị nhiều hơn nữa, nói thẳng: "Lấy đá làm cơ sở, xây dựng trên kháng đất, xây bên ngoài bằng các cục gạch to, rồi dùng nước vôi và gạo nếp để đúc, xây dựng tường thành như vậy, cho dù là dùng Hồi pháo cũng không thể bắn vỡ được."

Lần này Hàn Ngự sử cũng nghe rõ ràng: "Hàn tướng quân nói là..."

Cố gia thu mua gạo nếp là muốn quyên góp cho triều đình xây dựng tường thành? Như vậy tất cả đều nói thông. Hắn đã hiểu vì sao vị đại hòa thượng trong chùa miếu kia lại ở chỗ này, hắn đã sớm nghe nói chùa cổ đắp Phật Tháp có thể nghìn năm không đổ là dùng bí phương mà người ngoài không biết, vị đại hòa thượng này là đang đem phương pháp kiến tạo Phật Tháp dạy cho mọi người.

"Mười bài văn chương khen không đầy đủ. Dường như họ càng đoan chính thì càng khó có bạn bè. Cao thấp tự có thần linh phù hộ. Ngày đêm tranh sẽ không được chúng thánh ưu du. Người tốt là đã biết hiểu thấu đau tiếc quốc gia. công việc nhiều thì cần phải có nhiều người làm. Vi tăng tiến lên khen đệ tử lắng nghe. Chờ một mạch trang nghiêm liền bắt đầu nghỉ ngơi."

Tiếng hát của Phật Khúc vang vọng ở bên tai.

Lỗ tai của Hàn Ngự sử không khỏi nóng lên.

Khi tất cả bách tính Trấn Giang đều đang bận rộn xoay sở gạo nếp, hắn lại đi theo cha con Vương thị tìm kiếm khắp nơi cái kẻ gọi là phản tặc.

Hàn Ngự sử oán trách liếc mắt nhìn Vương Nhân Trí, tình hình còn chưa có xác định sẽ chắc chắn thành công như vậy, cũng trách không được Mẫn Hoài có thể lấy ra được khuyết điểm của hắn.

Hàn Chương trịnh trọng hướng về phía Duy Nạp làm một cái phật lễ trong chùa.

Duy Nạp còn câu: "A di đà phật, mọi người tiếp tục làm công việc bận rộn của mình."

Có người rang khô gạo nếp, có người mài vôi, có người nâng đất phù sa của sông và đất vàng, tất cả được tiến hành một cách ngay ngắn có trật tự. Hàn Chương nhìn mà không khỏi sợ hãi than, nếu như đem cái này dùng để tu sửa tường thành, thời gian không đến mấy ngày sẽ làm cho thành Trấn Giang rực rỡ hẳn lên, đến lúc trước khi phản quân vào thành, xây dựng một tường thành mới là có thể phát huy tác dụng.

Trong lòng của Hàn Chương toát ra vô vàn kích động.

Hắn nhịn không được muốn khen Cố gia, không hổ là đại gia tộc số một số hai trong thành Trấn Giang mới có kiến thức như vậy.

Hắn vừa đến Trấn Giang, thấy có người thu mua gạo nếp, hắn lập tức nghĩ tới tường thành cũ nát của Trấn Giang, hắn cho rằng tất cả những cái này đều là sự chuẩn bị của quan phủ để chống lại phản quân, nghe nói gạo nếp đều giao cho trang viện của Cố gia, hắn còn nghĩ là quan dân hợp sức, hắn vội vội vàng vàng chạy tới thôn trang Cố gia, quả thật thấy được thân ảnh của quan binh.

Nhưng hắn lại không nghĩ đến quan binh cũng không phải đến hỗ trợ mà là đến thôn trang để lùng bắt phản tặc, bọn họ coi bách tính như "phản tặc" để kiểm tra, một đám hung thần ác sát, giống như bọn đạo tặc chặn đường cướp bóc.

Nếu như chuyện này xảy ra ở trong quân trướng của hắn, hắn đã đem đầu của cha con Vương Nhân Trí treo ở trên tường thành.

Vẻ mặt của Tiêu ma ma có chút lúng túng hành lễ với Hàn Chương, lúc này Hàn Chương mới nhớ tới Cố đại tiểu thư đang ngồi trên vai của mình.

Hàn Chương cẩn thận đem Cố Lang Hoa buông xuống, chống lại đôi mắt như nước hồ thu kia của Cố Lang Hoa, Hàn Chương không khỏi giật mình trong chốc lát, ánh mắt của đứa bé này vừa trong suốt lại vừa đẹp, làm cho trong lòng hắn nhịn không được mà sinh ra yêu thích, hắn không khỏi vươn tay sờ sờ đỉnh đầu của Cố Lang Hoa.

Mẫn Hoài không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua cháu ngoại trai làm ra động tác cưng chiều như vậy đối với người khác, có lẽ là đứa bé Cố Lang Hoa này quá chọc người yêu thích.

Tiêu ma ma thấp giọng nói: "Mẫn đại nhân, Hàn tướng quân, các vị đại nhân, tiểu thư nhà chúng ta đã để cho người hầu chuẩn bị trà bánh trong nhà chính, mời chư vị đi trước nghỉ ngơi."

Nói cách khác, bây giờ nên cấp Cố gia một cái công đạo.

Vương Kỳ Chấn có chút bất động dịch chuyển chân, mãi cho đến khi bị phụ thân Vương Nhân Trí hung hăng trừng mắt một cái, hắn cảm thấy cả người mình đang run rẩy. Vương Nhân Trí cắn răng đi theo phía sau Mẫn Hoài đi về phía trước, Vương Kỳ Chấn cũng lảo đảo đi theo vào phòng.

Trong phòng đã chuẩn bị trà nóng và điểm tâm.

Quản gia cười cười dẫn mọi người ngồi xuống, ngay sau đó có mấy người bị mang vào cửa.

Mấy người này Vương Kỳ Chấn đều biết, Tĩnh Minh sư thái, Vương Thụy, Lư ma ma và Lư Chính.

Vẻ mặt Vương Thụy rất tiều tụy, môi nứt ra thành từng đạo vết máu, rõ ràng là đã bị giày vò, mới mấy ngày không gặp mà Lư ma ma cũng đã trở nên gầy gò, như một bãi than đen ở trên mặt đất, Lư Chính sợ đến mức co lại thành một đoàn, chỉ có ánh mắt của Tĩnh Minh sư thái còn chuyển động xung quanh, không biết còn đang tính toán cái gì.

Vương Kỳ Chấn chống lại tầm mắt của Tĩnh Minh sư thái, trong lòng không khỏi co rụt lại, hắn rất quen thuộc với loại ánh mắt này của Tĩnh Minh sư thái, đó là vô cùng khôn khéo, biết cách sinh tồn được ở trong các kẽ hở, là hạng người gian tà vì tiền tài mà không quan tâm tới mọi chuyện mới có, giống như là một con rắn độc, sẽ vì một con đường sống mà tìm một cơ hội trở về cắn ngươi một ngụm.

Lúc trước Vương Kỳ Chấn chỉ thích những người như vậy, bởi vì lấy tiền tài và địa vị của hắn có thể vững vàng điều khiển những người này, làm cho những người này làm những chuyện người ngoài không thể biết cho hắn.

Nhưng bây giờ, Mẫn Hoài ở chỗ này, Hàn Chương cũng ở chỗ này, hắn giống như bị ném vào giữa sông bùn của Bồ Tát, đã không còn quyền lợi và địa vị, hắn chẳng khác nào mất đi khả năng chủ trì, những người đã từng làm việc cho hắn này, nhất định sẽ làm phản quay đầu cắn hắn một cái.

Mặc dù tất cả mọi chuyện hắn đều an bài cho Vương Thụy đi làm, Tĩnh Minh sư thái từ chưa từng gặp hắn. Nhưng đã đến giờ phút này, hắn cũng không thể đảm bảo Tĩnh Minh sư thái sẽ không vì lập công ở trước mặt người Cố gia mà chỉ ra xác nhận hắn.

Tại thời điểm Vương Kỳ Chấn đang lo lắng, bên tai liền vang lên giọng nói đáng chết của Cố Lang Hoa.

"Vị này chính là Hàn tướng quân, vị này chính là tri phủ Trấn Giang Mẫn đại nhân, vị này chính là Vương Nhân Trí Vương đại nhân, vị kia chính là Vương Kỳ Chấn Vương đại nhân."

Cố Lang Hoa vừa dứt lời, Tĩnh Minh sư thái đang quỳ trên mặt đất bỗng nhiên duỗi cái cổ ra.

Ngay lập tức Vương Kỳ Chấn cảm thấy trên cổ đau xót.

Độc xà đã lộ ra hàm răng.

Tĩnh Minh sư thái lớn tiếng nói: "Chính là hắn, chính là cái vị Vương Kỳ Chấn đại nhân này uy hiếp lão thân, nếu không hại Cố đại tiểu thư thì hắn sẽ lấy mạng của lão thân."

Thời điểm xử lý đến rồi.

Bab berikutnya