webnovel

第二十九章 Lừa gạt

Editor: Nguyetmai

Vương Kỳ Chấn lạnh cóng ở ngoài Miếu Dược Vương một đêm, cũng không nhìn thấy bóng dáng của lang trung đó, lại là tiểu sa di sớm sớm thức dậy làm bài tập, một thùng nước tưới ngoài cửa núi, Vương Kỳ Chấn ướt đẫm hắt hơi hai cái.

Con lừa đầu trọc khốn kiếp này, đúng là quá đen đủi rồi, Vương Kỳ Chấn tức tới muốn phát tác, ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ "Phật môn tịnh địa" gượng gạo thu lại, khó khăn lên trước chào hỏi tiểu sa di, "Tiểu sư phụ, sớm như vậy đã bắt đầu rửa sạch thềm cửa rồi."

Tiểu sa di hồi lễ theo, "Thí chủ đừng trách, hôm nay có quý khách sắp tới."

Gánh nước, pha trà, đốt hương, chỉ đợi quý khách tới cửa.

Vương Kỳ Chấn không nhịn được phái người đi hỏi thăm, nửa ngày mới nhận được tin tức, "Nói là nữ quyến Cố gia sắp tới."

Cố gia?

Trấn Giang nếu có Cố gia nào có thể coi là khách quý, vậy khẳng định chính là Cố gia đó.

Mắt Vương Kỳ Chấn đều đỏ rồi, đúng là oan giam ngõ hẹp, ông ta còn chưa đem hết lời chửi tục trong lòng mắng hết, một trận gió núi thổi tới, không chút lưu tình trút vào quần áo ông ta, răng trên răng dưới đột nhiên không chịu được run rẩy cùng nhau.

Vương Kỳ Chấn rụt cổ lại, gương mặt gớm ghiếc, "Ta không tin, hôm nay nàng ta lại có thể làm hỏng việc của ta?"

...

Lang Hoa lại ngủ một giấc rất ấm áp, nàng và Mẫn Giang Thần hai người ngủ trong buồng sưởi của Cố lão thái thái, lão nhân gia dậy sớm, trời chưa sáng đã đứng dậy thay quần áo, rửa mặt chải đầu, Lang Hoa quỳ bên giường cẩn thận chải tóc cho Cố lão thái thái, sợi tóc bạc, bị đèn lồng chiếu vào phát sáng.

Lang Hoa đeo trang sức đầu cho Cố lão thái thái, "Tổ mẫu thật đẹp."

Cố lão thái thái được cháu gái nịnh cười ha ha, "Già thế này rồi, đâu còn đẹp gì nữa."

Lang Hoa nằm bò lên vai Cố lão thái thái, nhìn vào gương chỉ cho Cố lão thái thái xem, "Nếp nhăn này là vì nuôi nấng phụ thân, các thúc thúc, nếp nhăn này là lo liệu sự vụ trong nhà, nếp nhăn này là giáo dưỡng con và Linh Lung, Bính Chi, đợi con làm hết những việc mà tổ mẫu từng làm này cũng sẽ giống như tổ mẫu, mặt đầy nếp nhăn, đến lúc đó con cũng không đẹp nữa sao?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cháu gái, trong lòng Cố lão thái thái giống như bị đập một cái, "Lang Hoa chúng ta lúc nào cũng đẹp."

"Tổ mẫu cũng vậy, vì bất luận tới lúc nào, con đều là Lang Hoa của người, người đều là tổ mẫu của con."

Nếu tổ mẫu không còn nữa, cũng không có ai dùng bàn tay đầy nếp nhăn kéo nàng nữa, cũng không có ai mang mái tóc bạc phơ chặn trước người nàng nữa, cũng không ai đi lại khó khăn còn đắp chăn cho nàng nữa, nếu tổ mẫu không còn nữa, cứ coi như nàng cố gắng muốn nhớ kĩ, bộ dạng của tổ mẫu, tiếng nói chuyện của tổ mẫu, suy cho cùng vẫn là sẽ theo thời gian dần dần mơ hồ.

Đây là việc nàng từng trải qua, phần khiến nàng đau lòng nhất.

Mẫn Giang Thần ở bên cạnh đã lau nước mắt, oán trách Lang Hoa, "Đúng là kẻ xấu, nói chuyện cũng chặt vào lòng người vậy."

Lang Hoa thật sự lo lắng cho sức khỏe của Cố lão thái thái.

Sợ việc kiếp trước tái diễn, Cố lão thái thái cứ như vậy không còn nữa, dù trong lòng nàng biết Cố lão thái thái tuổi đã cao lại bệnh lâu ngày, lão nhân gia sớm muộn cũng có một ngày phải rời khỏi.

"Tổ mẫu," Lang Hoa thấp giọng nói, "Cháu đến Miếu Dược Vương xin tiên đan về cho người, để người trường sinh bất lão."

Cố lão thái thái tinh thần rạng rỡ, "Được, ta đợi cháu lấy tiên đan cho ta."

Đang nói chuyện, Cố Tam thái thái đã đưa Cố Linh Lung vào phòng.

Cố Tam thái thái cười nói: "Lang Hoa đã chuẩn bị xong rồi?" Nói rồi hỏi Tiêu ma ma, "Có chuẩn bị lò sưởi tay không? Chúng ta lúc này ra ngoài là lạnh đấy."

Tiêu ma ma vội nói: "Chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị xong rồi."

Cố Tam thái thái nhìn thêm Tiêu ma ma mấy cái, trước đây bà ấy sao không chú ý tới Tiêu ma ma, trung thành hộ chủ không nói, làm việc nào cũng thỏa đáng, không kém hơn ma ma quản sự làm mười mấy năm. Người như vậy lại để Lang Hoa chọn ra, mệnh của Lang Hoa cũng quá tốt rồi.

Lang Hoa và Mẫn Giang Thần hai người mặc áo khoác, tạm biệt Cố lão thái thái đi theo Cố Tam thái thái cùng ra ngoài.

Cố lão thái thái nhìn chiếc áo khoác xanh lam Lang Hoa mặc trên người biến mất sau rèm cửa, cả người dường như thoáng chốc tiều tụy đi, Khương ma ma thấy vậy vội đỡ Cố lão thái thái lên giường la hán.

Cố lão thái thái nằm một lát mới dễ chịu, trên mặt lộ ra nụ cười kiên cường, "Ta không thể chết, ta không yên tâm Lang Hoa, ta muốn nhìn nó gả chồng, nhìn nó có nơi nương tựa, có người có thể thay ta bảo vệ nó... Ta... giờ còn chưa nhìn thấy người đó."

...

"Hôm nay đúng là náo nhiệt," Cố Tam thái thái vén rèm nhìn về phía xe ngựa bên ngoài, "Coi bộ Lục gia cũng là muốn tới Miếu Dược Vương."

Cố Tam thái thái nói xong nheo mắt nhìn về phía Cố Lang Hoa, Cố Lang Hoa rụt đầu trong áo khoác, nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không để ý tới lời bà ấy nói.

Đúng là kì lạ rồi.

Người luôn mồm luôn miệng muốn gả cho Lục Anh này, lại không chút hứng thú nào với người của Lục gia, cũng không có ý muốn bảo vệ quan hệ hai nhà. Đúng là Lão thái thái cưng chiều sinh hư rồi, không biết trời cao đất dày, cho rằng tương lai tới Lục gia cũng có thể vô pháp vô thiên như vậy, càng không biết con gái gả đi như bát nước hắt đi sao, phải mặc cho nhà chồng quản giáo, giờ đắc tội với bố mẹ chồng, nghĩ là biết tương lai sẽ như thế nào.

Mẫn Giang Thần lại vén rèm nhìn ra ngoài, quay đầu thấp giọng nói bên tai Lang Hoa: "Là chị ruột của Lục Anh, Lục Tĩnh."

Giờ đến đại gia khuê tú Lục Tĩnh thường ngày trốn trong phòng này cuối cùng cũng không nhẫn nại được, tới xem náo nhiệt rồi.

Lang Hoa mở to mắt, cười nhìn Mẫn Giang Thần, "Ồ, ba hạng người đó à."

Mẫn Giang Thần không hiểu rõ, "Ba hạng người? Nói thế nào?"

Lang Hoa nói: "Thượng trí, trung nhân, hạ ngu."

Mẫn Giang Thần quở trách đẩy đẩy Lang Hoa, "Ta đương nhiên biết ba hạng này, ý ta là, vì sao muội gọi nàng ba hạng người."

Đó là lời kiếp trước Lục Tĩnh thường lẩm bẩm bên tai nàng, giờ nói với A Thần cũng không sao.

Lang Hoa ép thấp giọng, "Cô ấy nói nữ nhân cũng phân ba hạng, gả cho nhà quan thần là thượng đẳng, thư hương môn đệ là trung đẳng, cái khác đều là hạ đẳng."

Hương phụ thôn dã giống như nàng, gả cho Lục Anh là may mắn ba đời.

Mẫn Giang Thần nghe xong cũng không cầm được cười giễu cợt, "Vậy nàng ta thì sao?"

Lang Hoa duỗi chân, tiếng hơi lớn chút, "Đương nhiên là thượng thượng đẳng."

Nói xong hai người không cầm được cười ồ lên.

Cố Tam thái thái cảm thấy kì quái, hỏi thăm, "Các cháu đang cười gì?"

Lang Hoa nói: "Không có, đều là những lời vô vị ngu ngốc mà thôi." Nếu đem tất cả mọi người đều dùng lợi ích nhìn thấy được để so sánh, vậy đúng là cực kì ngu ngốc.

Xe ngựa dừng lại, lập tức có hạ nhân lên trước bẩm báo, "Thái thái, tiểu thư, tới Miếu Dược Vương rồi."

Mẫn Giang Thần xuống xe trước, sau đó cùng Tiêu ma ma đỡ Lang Hoa xuống.

Lục Nhị thái thái và Lục Tĩnh cũng đang đi vào trong miếu, nhìn thấy Cố Tam thái thái và Lang Hoa đột nhiên kinh ngạc.

Cố Tam thái thái vội đem đám Lang Hoa lên trước hành lễ.

Lục Nhị thái thái nói: "Trùng hợp rồi, các người cũng tới dâng hương."

Cố Tam thái thái cười gật đầu, "Bệnh của Lang Hoa chúng ta khỏi rồi, đặc biệt tới cảm ơn Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai." Từ sau khi Lang Hoa khỏi bệnh, Lão thái thái mỗi ngày đều đem Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai treo trên miệng, giờ cả Trấn Giang đều biết Cố Đại tiểu thư nhận ân huệ của Bồ Tát, vốn dĩ nàng cho rằng tin đồn này thổi mấy ngày là hết, không ngờ Lang Hoa lại đưa tới Miếu Dược Vương. Nàng cảm thấy hiếu kì, không biết Cố Lang Hoa rốt cuộc lại muốn làm gì.

Tiểu sa di tới dẫn mọi người vào cửa miếu.

Lục Tĩnh đột nhiên dừng bước, đưa tay vẫy vẫy Lục Nhị thái thái, "Mẫu thân, bên đó có đại hòa thượng đang giảng kinh, chúng ta không tiện quấy rầy, lát nữa lại qua đó đi!"

Lục Tĩnh nói xong lại nhìn thấy Cố Lang Hoa đi thẳng vào trong đại điện.

Cố Lang Hoa đi qua tăng chúng trên đất, đi thẳng tới trước mặt đại hòa thượng đang cầm pháp khí, hai tay chắp trước ngực, mở miệng nói chuyện.

Lục Tĩnh muốn nghe rõ điều gì đó, không cầm được nghiêng tai qua đó, lại bị tiếng niệm kinh của tăng chúng quấy nhiễu, chỉ nhìn thấy Cố Lang Hoa quay đầu nhìn về phía họ, sau đó đại hòa thượng cũng theo ánh mắt nhìn tới, lập tức hai người gật gật đầu, đại hòa thượng chỉ hai đệ tử, hai đệ tử ra khỏi đại điện đi thẳng tới bên cạnh Lục Tĩnh và Lục Nhị thái thái, mở miệng nói: "Một vị Cố thí chủ, hai vị Lục thí chủ mời theo bần tăng tới đi!"

Đám Lục Nhị thái thái không hiểu thế nào, Lục Tĩnh cũng chau mày, nàng từ chỗ cữu cữu biết được tin, mới thuyết phục mẫu thân cùng đi, nàng căn bản không tin Cố Lang Hoa là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai chuyển thế gì đó, nếu Cố Lang Hoa ở trước mặt đại hòa thượng giả thần lộng quỷ, nàng nhất định vạch trần nàng ta. Ai ngờ vừa vào cửa miếu, bị Cố Lang Hoa nói hai câu, đã lập tức muốn theo tiểu sa di rời khỏi.

Cố Lang Hoa là đang trêu chọc họ sao?

Lục Tĩnh nộ hỏa bốc lên, lại phải giả bộ dạng đại gia khuê tú, lên trước hỏi thăm tiểu sa di, "Vị Mẫn thí chủ này và vị Cố thí chủ vừa nãy đi vào đó đâu? Chúng ta cùng đi với họ."

Tiểu sa di mặt mày bình tĩnh, ánh mắt xa xăm dường như đã siêu thoát ngoài tam giới, "A di đà phật, mỗi người tự có cơ duyên của mỗi người, các thí chủ đừng cưỡng cầu." Nói rồi đưa tay ra.

Ý của tiểu sa di đã quá rõ ràng, hoặc là họ ngoan ngoãn đi theo cậu ta, hoặc là rời khỏi Miếu Dược Vương.

Lục Tĩnh cắn môi.

Bab berikutnya