webnovel

第二十一章 Đồng ý

Editor: Nguyetmai

Lang Hoa cảm thấy đây mới là thứ Lục Anh quan tâm nhất.

Giải trừ hôn ước, một nhát chia đôi, giữa Lục gia và Cố gia cũng không có bất cứ tình cảm gì nữa rồi, vậy thì cũng không cần băn khoăn đến thể diện của nhau.

Nếu là nàng trước kia, thì sẽ đồng ý.

Trải qua đủ mọi khó khăn ở kiếp trước, nàng lại hiểu thiện tâm không thể bỏ lên người những kẻ không có lương tâm đó được, Cố gia giúp Lục gia nhiều năm như vậy, Lục gia lại đã từng cảm kích khi nào.

Lang Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Anh, "Huynh muốn việc hôn nhân này chỉ là để duy trì quan hệ hai nhà, nếu có thể khiến tổ mẫu không thoái hôn, huynh đương nhiên cũng sẽ được trưởng bối Lục gia khen ngợi."

Điều nàng nói đã quá thẳng thắn rồi.

Lục Anh cũng không hề bất ngờ, mà cười lên, "Vậy thì cũng không có gì không đúng, mỗi lần ta tới Cố gia muội đều hỏi ta, bánh nhà bếp làm có ngon không, hoa trong vườn nở có đẹp không, cái gì làm diều mới có thể bay cao, ta sớm đã qua cái tuổi này, tự nhiên sẽ không để tâm. Cái có thể cân nhắc cũng chính là quan hệ hai nhà mà thôi."

Lời này của Lục Anh rất có lí.

Nàng sẽ không yêu cầu Lục Anh quá nhiều, nhưng trước khi Lục Anh không bỏ ra tình cảm thật sự, nàng cũng chỉ là tới đây mà thôi.

"Nhưng giờ thì khác rồi..." Mặt mũi Lục Anh trầm lắng lại, "Ta không biết đi đâu còn có thể tìm được đứa bé gái tám tuổi, để nghe ta nói những lời này."

Không có đứa bé gái tám tuổi nào, có thể nghe hiểu ý của hắn.

"Lang Hoa, hôn sự của chúng ta dù là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, chúng ta lại còn trẻ, nhưng đã có thể nghĩ giống nhau, lại không ghét bỏ nhau, ta cảm thấy chúng ta có thể từ từ, có thể... sẽ khác."

Đúng thế, giờ nàng có thể yêu cầu hắn điều gì đây?

Sự quan tâm, chăm sóc đối với nàng, bảo vệ nàng, đồng tâm đồng lực với nàng, đó đều là điều không thể.

Sau khi trọng sinh, nàng đối với rất nhiều việc đều rất xác định.

Ví dụ như ở lại bên cạnh tổ mẫu, bảo vệ tổ mẫu an toàn, không đi theo Lục gia tới Hàng Châu, cứ coi như tất cả chưa thể thay đổi, Trấn Giang vẫn bị đồ thành, nàng cũng cam tâm tình nguyện chết ở đây.

Thành làm vua bại làm khấu, nàng dám làm dám chịu.

Nhưng đối với kiếp trước, phần tình cảm đó của nàng và Lục Anh vừa hay trở thành việc nàng không thể xác định nhất.

Nàng không biết nàng và Lục Anh sẽ ra sao.

Cái nàng xác định là, nàng tuyệt đối sẽ không gỡ tội cho lỗi lầm mà Lục gia và Vương gia phạm phải, nàng chỉ có thể nói cho Lục Anh, bước tiếp theo nàng muốn làm gì, nếu Lục Anh muốn bổ cứu thì không đến nỗi quá khó coi.

Lang Hoa nói: "Mỗi người đều phải gánh vác hậu quả việc mình làm, tổ mẫu có nhắc tới việc thoái hôn hay không, còn phải xem Lục gia làm như thế nào?" Nói rồi dừng lại, "Lục tam ca, huynh có biết mỗi năm khi trồng trọt, Cố gia cho Lục gia bao nhiêu hạt giống, phối bao nhiêu tá điền tới giúp không? Mấy năm nay tích lũy lại được bao nhiêu? Nếu ta bảo Lục gia lập tức trả lại thì sẽ thế nào?"

Vậy thì Lục gia sẽ trở thành trò cười.

Cho nên Lục gia muốn bao che cho Vương gia thì phải xem có thể gánh vác được kết quả này không?

Lục Anh kinh ngạc khi Lang Hoa có thể có chủ kiến như vậy, hắn đưa ra đề nghị, nàng không tuân theo, trái lại nói ra kiến giải của mình, làm việc quyết đoán lại kiên định.

Giống như khi đứng trước cửa nhà cữu cữu, tuy tuổi nhỏ lại yếu ớt nhưng có thể nắm quyền chủ động trong tay mình.

Khiến hắn không thể không nhìn bằng con mắt khác.

Lục Anh nói: "Ta sẽ khuyên tổ phụ, sẽ không để cho Lục gia tiếp tục sai như vậy nữa."

Có thể nói ra lời như vậy, chứng minh Lục Anh rất có nắm chắc, một đứa con vợ lẽ có thể có tự tin như vậy đã rất không dễ dàng gì.

Lang Hoa hành lễ với Lục Anh, "Tổ mẫu lát nữa còn muốn tìm ta."

Lục Anh đứng tại chỗ, nhìn Lang Hoa rời khỏi.

Một lát sau, Trình Di đi tới nói: "Cố Đại tiểu thư này đúng là lợi hại, rõ ràng có lòng với thiếu gia lại một bước cũng không chịu nhượng bộ."

Lục Anh như có tâm tư, Cố Lang Hoa tiếp tục như vậy, Cố gia sẽ trở thành bộ dạng gì? Có thể thấy Cố lão thái thái cưng chiều cô cháu gái này là đúng.

Hắn cũng muốn biết Cố Lang Hoa còn có thể đưa Cố gia làm ra chuyện gì.

Lục Anh nói: " Chúng ta về Lục gia, từ từ tính nợ với tổ phụ." Tổ phụ quá xem thường Cố gia rồi, cho rằng thông qua sóng gió lần này liền có thể nuốt trọn Cố gia, cứ coi như Cố gia là sâu, cũng là con sâu trăm chân chết mà không bế tắc.

...

Lang Hoa về tới phòng của Cố lão thái thái, Lục lão thái thái vừa đi, trên bàn đặt một tấm thiệp, Lang Hoa hiếu kì cầm lên xem.

Cố lão thái thái nói: "Là Vương gia đưa tới, ta muốn xem xem chúng xảo biện thế nào?"

Lang Hoa đắp chăn lên người Cố lão thái thái, "Sức khỏe tổ mẫu còn chưa khỏe, nghỉ ngơi thêm bớt hao tổn tinh thần." Giờ đối với nàng mà nói, sức khỏe của tổ mẫu là quan trọng nhất.

Cố lão thái thái oán trách nhìn Lang Hoa một cái, "Sao không nói một tiếng đã chạy ra ngoài? Sau một trận ốm lại càng hồ đồ rồi."

Lang Hoa cúi đầu nhận sai, "Đều là cháu gái không tốt, cháu chỉ là hiếu kì, muốn tận mắt xem xem, suy cho cùng Lư ma ma... là lão nhân trong nhà... chả trách sau khi mẫu thân biết lại đau lòng."

"Có gì đau lòng chứ?" Cố lão thái thái cười lạnh, "Bắt được nội quỷ, trong lòng vui vẻ mới phải, sau khi phụ thân cháu mất, người bên ngoài đều đợi một ngày Cố gia chúng ta sa sút, cứ coi như muội muội đó của ta, cũng là xem trò cười mà thôi, lại không ngờ hôm nay tới lấy lòng ta."

"Nói cho cùng đây đều là vì cháu, tổ mẫu mới có thể mở mày mở mặt, chứ không phải khom lưng quỳ gối đi xin chúng." Cố lão thái thái nhắm mắt lại, thở dài, "Lục Anh vẫn là đứa trẻ tốt, hôn sự của hai cháu phải làm sao đây?"

Lang Hoa không cầm được bội phục tâm tư của Lục Anh, đoán trước được tổ mẫu sẽ hỏi nàng.

Lang Hoa không nói chuyện, Cố lão thái thái lại đã hiểu, "Cháu cũng trở về nghỉ ngơi chút đi!"

Lang Hoa hầu hạ Cố lão thái thái nghỉ ngơi mới đưa Tiêu ma ma về phòng.

Tiêu ma ma rót ly nước nóng đưa tới tay Lang Hoa, Lang Hoa nghĩ một chút, "Ma ma cảm thấy Lục Anh thế nào?"

Tiêu ma ma nghĩ một chút, "Lục Tam gia lòng dạ rất sâu, tuổi tác giống như cậu ấy có thể nghĩ thấu đáo cả việc này như vậy thật sự không dễ, nhưng... Tiểu thư... cũng mới tám tuổi... đã có thể đối thoại với cậu ấy, nô tì có thể nhìn ra được, từ đây về sau, Lục Tam gia không thể thiếu việc tới tìm tiểu thư thương lượng."

Lang Hoa cũng hiểu điểm này, Lục Anh sẽ không tùy tùy tiện tiện nói ra với người khác bí mật của mình, đã nói với nàng những điều này chính là có ý chủ động kéo gần quan hệ với nàng.

Đây không phải chính là thứ sau khi nàng trọng sinh luôn mong đợi sao?

Lang Hoa thả ly trà trong tay.

A Mạt bước nhanh vào cửa, "Đại tiểu thư, Tiêu ma ma, Tiêu Ấp tới rồi, muốn gặp Đại tiểu thư."

Tiêu ma ma đột nhiên chau mày, "Đây là nội viện, há là nơi nó nói tới là tới, đuổi nó về, cứ nói là ý của ta."

Lang Hoa nhìn thấy thần tình có chút căng thẳng trên mặt Tiêu ma ma, đưa tay ngăn A Mạt, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tiêu ma ma ngập ngừng ấp úng, thở một hơi dài, "Tiêu Ấp cũng không biết nghe ai nói bậy, Đại tiểu thư là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai chuyển thế, có thể trị bệnh cứu người, cho nên... liền tới xin Đại tiểu thư giúp... Ta đi mắng nó về... "

Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai chuyển thế? Nếu đến Tiêu Ấp ở trong trang trại làm việc cũng nghe nói rồi, chắc chắn ít nhất ở huyện Đan Đồ đã là ai ai cũng biết.

Lang Hoa cười cười, "Ta dù không phải Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai chuyển thế, nhưng có vài việc nói không chừng ta cũng có thể giúp được."

Tiêu ma ma do dự nắm lấy khăn tay, hiển nhiên còn chưa nghĩ xong.

Lang Hoa nói: "Gọi Tiêu Ấp vào đi, ta nghe hắn nói xem."

A Mạt đem Tiêu Ấp vào cửa, Tiêu Ấp lập tức quỳ dưới đất, "Xin Đại tiểu thư cho ta một bát thuốc, ta... Ta muốn dùng để cứu người."

Tiêu ma ma sắc mặt u ám, "Nước thuốc lấy đâu ra? Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng tin những tin đồn bên ngoài đó, Đại tiểu thư sao có thể biết chữa bệnh."

Lang Hoa nghĩ một chút, chữa bệnh nàng thật sự không biết, nhưng để chữa tật mắt cho mình, nàng cũng đã đọc không ít phương thuốc.

Lang Hoa đang suy nghĩ, Tiêu Ấp đã vội cuống cả lên mở miệng, "Đại tiểu thư, người ta muốn cứu từng có ơn với đại lão gia, người nể mặt đại lão gia... "

Lang Hoa không cầm được lòng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Ấp.

Tiêu Ấp lo tới đỏ mặt tía tai, mồ hôi nhỏ giọt.

Lang Hoa cau mày, "Tiêu Ấp, ngươi đang thêu dệt câu chuyện với ta sao?" Người có ơn với phụ thân, nếu cần giúp, sẽ đường đường chính chính tới cửa, sao có thể chạy tới chỗ Tiêu Ấp.

Tiêu Ấp ngây ra một lúc, lập tức dập đầu, "Đại tiểu thư, tiểu nhân không dám nói bừa, chỉ là việc này không thể để người bên cạnh biết, vì... vì người đó... là đạo phỉ."

Lời này càng ngày càng viển vông rồi, phụ thân là bị đạo phỉ giết, sao đạo phỉ lại trở thành người có ơn với phụ thân?

Lang Hoa nhìn về phía Tiêu ma ma, "Tiêu ma ma, ngươi nói xem, lời của Tiêu Ấp có phải thật không?"

Tiêu ma ma hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Ấp một cái, sau đó thở dài, "Đại tiểu thư, là có người như vậy... giờ ở ngay trong trang... nhưng căn bản không phải đạo phỉ gì cả, chỉ là trong nhà gặp nạn, triều đình đang tìm hắn khắp nơi, ta sợ mang lại phiền phức cho Cố gia, vì vậy không muốn để Tiêu Ấp thu giữ hắn."

Tiêu Ấp oán hận biện luận, "Người ấy căn cản là bị oan uổng, cũng không phải bị triều đình truy nã, mà là cha conVương Nhân Trí đang bắt hắn, Đại tiểu thư giờ cũng biết bản tính của Vương gia thế nào, hai tên cẩu quan này chỉ biết hãm hại người tốt."

Vương Nhân Trí chính là phụ thân của Lục Nhị thái thái.

Nói như vậy, nàng và Vương gia đúng là oan gia đường hẹp.

Lang Hoa nghĩ tới kiếp trước lời mà Tiêu Ấp muốn nói với nàng.

Có phải có liên quan tới người này không?

Kiếp trước nàng luôn không biết phụ thân còn có ân nhân như vậy.

Lang Hoa đứng lên, "Có muốn cứu hắn không, ta đi xem xong rồi nói."

Bab berikutnya