Quân Thiên Mạch cũng ngước đôi mắt đẹp lên nhìn nàng: "Ngươi đoán xem? Hủy hoại thanh danh của ta như vậy, còn không muốn trả giá sao?"
"Chuyện đó đều do ngươi tự chuốc lấy!" Tô Cẩm Bình đáp không chút khách khí.
"Ngươi!!!" Quân Thiên Mạch tức khí, "Ngươi không sợ ta hủy Bích huyết hoa sao?" Thực ra nàng ta cũng không biết Bích huyết hoa là gì, nhưng lần trước sau khi Tô Cẩm Bình đắc tội nàng ta, nàng ta luôn tìm cơ hội trả thù. Phái người theo dõi nàng nhiều lần nhưng cũng không đột nhập vào trong rừng mai được, may mà mấy hôm trước có một ám vệ khéo léo một chút mới có thể bám theo vào trong.
Mấy ngày nay, Tô Cẩm Bình vừa dẫn Ngọc Thiềm cổ ra, thân thủ và thính lực chưa hồi phục hoàn toàn nên mới không nhận ra được.
"Không sợ, vì ngươi gọi ta tới đây còn chưa đạt được mục đích, thì làm sao hủy đóa hoa kia được." Nét mặt Tô Cẩm Bình vô cùng lạnh lẽo, trong lòng cũng thầm cảm thấy, e rằng hôm nay mình sẽ phải chịu thiệt thòi!
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com