Băng Tâm khẽ cười: "Chuyện cô nương phân phó, dù có phải vượt lửa vượt sông thì Băng Tâm cũng không từ chối."
"Ha ha ha… E là còn có ý đồ khác thôi! Hủy, ra đi." Nàng vừa dứt lời, Hủy mặc y phục đen tuyền liền hạ xuống đất: "Chủ nhân có gì phân phó?" Hắn ta thoáng thắc mắc, câu 'e có ý đồ khác' kia là có ý gì? Vì sao trong lòng hắn ta lại thấy bất an?
"Không có gì cần phân phó cả, ngươi cứ công khai đi theo ta là được!" Tô Cẩm Bình nhìn Băng Tâm cười mờ ám.
Lúc này hồn phách của Băng Tâm đều bị câu đi mất rồi, làm sao có thể nhận ra được ánh mắt của Tô Cẩm Bình nữa, chỉ liếc mắt đưa tình nhìn Hủy. Tô Cẩm Bình đi ra khỏi phòng trước, Băng Tâm và Hủy đều đi theo sau nàng, cô nàng nào đó bước đi khó khăn, nghe đối thoại ở sau lưng, trong lòng không ngừng cười trộm, thủ hạ của Bách Lý Kinh Hồng toàn thể loại gì vậy? Ngốc chết đi được?!
Băng Tâm: "Vị công tử này, bộ dạng của ngài tuấn tú thật đấy!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com