"Khụ khụ, bản vương..." Bản vương không sùng bái nàng! Có điều, chưa kịp nói đã bị nước miếng của mình làm sặc tiếp, hắn lớn tiếng ho khan, ho đến xé gan xé phổi, không thể nói được thành lời.
Nàng lại vỗ lưng hắn, mặt tỏ vẻ "ta hiểu mà", nói tiếp: "Được rồi, được rồi, không cần nói nữa đâu, tâm ý của huynh ta hiểu mà, trên thế gian này có rất ít người được như ta. Không những thông minh cơ trí, rộng lượng, mà quan trọng nhất là ta coi tiền tài là vật ngoài thân, coi tiền tài nhẹ vô cùng! Tiền ấy mà, sống không mang theo thì chết cũng chẳng mang theo được, có nhiều mà làm gì, đúng không? Vì thế ấy mà, người có tiền như huynh, giữ nhiều tiền làm gì chứ? Nếu có một ngày nào đó xảy ra chuyện bất trắc gì, bạc kia chưa dùng hết, chẳng phải sẽ uổng phí lắm sao?"
"Nên là?" Hoàng Phủ Dạ nhìn chằm chằm con người đang nói coi tiền tài rất nhẹ nhàng này, một loạt sọc đen chạy thẳng xuống sau gáy.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com