Cung Ngũ biết ngay rơi vào tay mẹ cô sẽ không có kết quả gì tốt đẹp. Cô bị nhéo đến sưng cả tay lên, bà không đánh cô nhưng cứ nhéo tay thế này đau chết đi được ấy.
Cô trợn tròn mắt, không nén nổi kêu lên một tiếng, "Ôi chao con đói lắm rồi, có gì ăn không mẹ?"
Bộ Sinh ở bên cạnh vội nói, "Trong tủ lạnh có đồ ăn nhưng đều là đồ sống, hay là ra ngoài ăn?"
"Ra ngoài cái gì mà ra ngoài!" Nhạc Mỹ Giảo vừa nói vừa đứng lên, "Cho con đói, nhịn đi!"
Vừa nói bà vừa đi đến mở tủ lạnh lấy đồ ra.
Cung Ngũ thở dài, đúng là mệt muốn chết mà, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Bộ Sinh đứng bên cạnh nhìn cô hỏi: "Em có bị thương không?"
Cung Ngũ lắc đầu: "Tôi vẫn ổn, nhưng mà nhân viên y tế cứ bắt chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra, nói là đề phòng chẳng may xảy ra chuyện gì."
Bộ Sinh ngồi bên kia ghế sofa, "Người đó có nhìn thấy mặt em không?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com