Cuối cùng, khi Công Tước đại nhân bế cô về đã có chút nhếch nhác, đầu đầy mồ hôi, áo sơ mi ướt đẫm một mảng lớn sau lưng.
Yến Đại Bảo mím môi, cố nhịn cười.
Triển Tiểu Liên lại rất bình tĩnh, nhanh chóng lấy chiếc đệm trên ghế sofa ra, "Đặt xuống đây." Rồi bà lại oán thán: "Sao lại chỉ có mình con?"
Dù Cung Ngũ có gầy thế nào thì cũng là người lớn, bế một đứa bé quá nửa tiếng cũng sẽ mệt, huống hồ là một người lớn thế này?
Công Tước đại nhân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt Cung Ngũ lên ghế sofa.
Anh nghiêng người đặt cô xuống, sau đó anh vẫn khom người kề sát trên người cô. Không biết là vì cô gái nhỏ ấy quá xinh đẹp khiến anh bị mê hoặc hay là anh muốn hôn một cái trước mặt mọi người.
Yến Đại Bảo che miệng, vẻ mặt hưng phấn, sắp hôn môi rồi sao?
Triển Tiểu Liên nghi hoặc liếc nhìn, "Tiểu Bảo? Sao vậy?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com