Yến Thanh Ti không biết rốt cuộc giờ cô đang vui hay thấy chua xót nữa, những gì cô đã trải qua có lẽ người khác vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng được. Trước đây, khi cô cần giúp đỡ, không có ai chịu đưa tay ra với cô cả. Hiện tại, cô thật sự đã không cần người khác nữa rồi, vì cô cũng đã có được người trân trọng và yêu thương cô, sự xuất hiện của Hạ An Lan kì thật cũng không mang đến cho cô quá nhiều vui mừng. Đại khái... ngoài cảm giác vui sướng cùng chua xót ra, nhiều hơn chắc là... không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.
Nếu như tới lúc chết cô vẫn chưa tìm ra được thân thế của mẹ, cô sẽ ân hận cả đời mất. Nhưng hiện tại, sự tiếc nuối này cuối cùng cũng có thể sớm xóa nhòa rồi. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng khi cô kịp phản ứng lại mới phát hiện mặt đã giàn giụa nước mắt.
Vành mắt Hạ An Lan đỏ lên, ông lau nước mắt Yến Thanh Ti không ngừng rơi xuống, nói: "Thanh Ti, con không chỉ còn một mình nữa, cuối cùng con cũng có người nhà rồi. Bác sẽ đưa con về nhà..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com