Du Hí kinh ngạc: "Không phải cô nói muốn mượn mấy ngày..."
"Bây giờ không cần, Miên Miên, đi thôi."
Quý Miên Miên lập tức đuổi theo, hai người nhanh chóng rời đi.
Du Hí châm chọc nhìn Diệp Thiều Quang: "Diệp Thiều Quang, cậu còn nói không có ý gì với Yến Thanh Ti, tôi thấy cậu yêu cô ta sâu đậm đến nơi rồi."
Diệp Thiều Quang không lên tiếng, thay vì để Du Hí biết người anh thích là Quý Miên Miên thì thà để cậu ta nghĩ anh thích Yến Thanh Ti, ít nhất như thế... còn có thể bảo vệ cô ngốc đó.
Yến Thanh Ti đeo khẩu trang lên, đi thang máy xuống tầng, vừa đeo lên kính mắt do Quý Miên Miên đưa tới thì chú hai của Du Hí cũng bước vào, vừa vặn đi ngang qua Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nhìn thẳng, sải bước đi ra ngoài, Du Dực đi mấy bước chợt dừng lại.
"Tiểu thư, xin chờ một chút."
Giọng nói khiến Yến Thanh Ti căng thẳng một chút, hỏi: "Ngài có chuyện gì không?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com