Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên nằm bất động dưới đất, nhếch miệng cười châm biếm, đúng là đồ ngốc không có não.
Chán chả buồn cứu cô luôn.
Tên gầy thấy Diệp Thiều Quang vẫn chưa ra tay, tiếp tục dập đầu xin tha: "Đại ca, đây thật sự là lần đầu tiên của tôi... Tôi, tôi… đều là nghe lời hắn hết, hắn bảo tôi làm gì thì tôi làm theo như thế. Cầu xin đại ca tha cho tôi lần này, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi, hối cải làm một người tốt..."
Diệp Thiều Quang ngắt lời gã: "Khỏi cần..."
Tên gầy ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, đây là tha cho hắn rồi sao?
Làn môi mỏng của Diệp Thiều Quang phớt đỏ như máu, khi nhếch lên mang theo một vẻ tàn nhẫn, nhưng lại đẹp đến kì lạ.
Anh chỉ nói: "Mày sắp không cần phải làm người nữa rồi, thế nên cũng không nhất thiết đổi thành người tốt nữa…"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com