Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế, sau khi đứng dậy cô bị choáng váng kịch liệt, Yến Thanh Ti tựa vào thân cây, đợi khi cô thấy khá hơn mới mở mắt ra, cô muốn nhổ bông bồ công anh kia.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn qua đó, lại thấy một bàn tay đang nhổ đóa hoa ấy lên.
Yến Thanh Ti sững sờ, cô lập tức nấp vào.
Dưới ánh nắng chói trang, nụ cười của anh sáng ngời, như có thể xuyên qua mây đen, chiếu xuống vực thẳm tối tăm vĩnh viễn không thấy đáy, đem tới cho cô một cảm giác rung động trước nay chưa từng có.
Anh cầm bông bồ công anh xanh ngắt đi tới, đứng trước mặt Yến Thanh Ti, vươn tay gõ lên trán cô một cái: "Anh biết ngay ban nãy anh không nhìn nhầm mà, em ở đây thật. Đợi em cả hai ngày trời mà em cũng không đến, muốn tạo phản hả?"
Trán Yến Thanh Ti bị đánh đau, mới định thần lại được.
"Anh... sao..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com