Nhạc Thính Phong thoắt cái đã trở nên ngoan ngoãn thành thật, giống như một con chó được chủ vuốt ve, chỉ thiếu nước không cọ cọ vào người Yến Thanh Ti nữa thôi.
Hạ Lan Phương Niên sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không biết làm sao. Chỉ trong chớp mắt thôi, đột nhiên anh ta hiểu ra mọi thứ, đầu óc thoáng chốc đã cảm thấy nhẹ nhàng thư thái, giống như Phật pháp thường hay nói: Tâm linh sáng tỏ, mọi phiền não khắc tan thành mây khói.
Giống như âm âm thì thành dương, tích lũy quá nhiều, đả kích tích lũy lại rồi cũng có một ngày nghĩ thông.
Hạ Lan Phương Niên cười lên: "Thực ra, hai người cũng không cần cố ý làm bộ như thế trước mặt tôi. Nếu như tôi dễ dàng từ bỏ ý định như thế thì sớm đã bỏ rồi, nếu tôi muốn cướp cô ấy thật thì tôi cũng đã tiến hành tranh giành từ lâu rồi."
Nhạc Thính Phong lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Ha ha, cậu có mặt mũi thế cơ à, cái gì mà cố ý, chẳng lẽ cậu không nhìn ra đó là hai chúng tôi không kìm lòng nổi à?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com