Nhạc phu nhân mặc kệ cái nồi trên bếp, hét ầm lên: "Không đắc tội mà mày ra tay độc ác thế à? Tần lão thái thái coi cháu trai của bà ấy như bảo bối mà mày còn không biết sao, lại còn... còn... nói xấu giới tính của người ta, rốt cuộc thì mày muốn làm gì?"
Nhạc Thính Phong mặt mũi u ám, có lẽ đem quả tim của anh ta ra cắt chắc bên trong cũng chỉ có một màu đen, đen tuyền, đen tới nỗi có thể phản chiếu lại ánh sáng. Anh cũng không lên tiếng giải thích, nói thẳng với Nhạc phu nhân: "Một câu thôi, là mẹ ruột của con thì phải giúp con."
"Mẹ..."
Nhạc phu nhân thật muốn nhét Nhạc Thính Phong quay trở lại bụng của mình, cái thằng khốn nạn này.
Bà tức giận nói: "Nhưng không có chứng cứ mẹ giúp kiểu gì? Không lẽ nói miệng?"
Nhạc Thính Phong ngẫm nghĩ một chút: "Được rồi, tối nay con sẽ cho mẹ chứng cứ, ngày mai mẹ hẹn Tần lão thái thái đi đánh bài."
"Con trai, sao con lại muốn chơi xấu như thế?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com