Bà Vương bị sợ tới nỗi cả người run lên bần bật: "Cô... Cô làm thế là phạm pháp, nhà tôi... người nhà tôi sẽ không tha cho cô đâu..."
Yên Thanh Ti cười ha ha: "Nhà bà thì tính cái gì? Sau lưng tôi còn có Nhạc gia. Chắc bà không biết đâu nhỉ, tôi là con dâu cưng trong lòng Nhạc phu nhân đấy, bà nói xem... Nhạc Thính Phong liệu có để tôi xảy ra chuyện gì không? Tôi cũng chẳng muốn phí lời với bà nữa, 1... 2... Ôi, được đấy, không ngờ bà cũng cứng phết, nếu đã vậy cũng chẳng cần đếm tới 3 nữa, cứ tạt đi vậy, dù sao tạt xong cũng chẳng bõ công."
Yến Thanh Ti nói xong cổ tay chuyển xuống dưới, thấy thứ chất lỏng trong đó sắp bị đổ ra, bà Vương sợ tới nỗi không chịu nổi nữa, liên mồm nói: "Đừng tạt, đừng, đừng, tôi nói, tôi nói.... Sợi dây thật, ở... ở trong túi của tôi..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com