Yến Thanh Ti nghe xong liền ngậm miệng, cũng không vùng vẫy nữa, Nhạc Thính Phong đã nói như vậy thì có nói gì cũng vô dụng. Nhưng nếu cứ như vậy mà cho anh ta, cô thấy không thoải mái chút nào hết!
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti không chống cự nữa, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi cởi quần áo: "Không chống cự nữa à? Không muốn nói gì nữa à? Tính làm cá chết?"
Yến Thanh Ti cười ha ha: "Không thì anh muốn thế nào? Chẳng lẽ nói: Nhạc thái tử, hoan nghênh ngài lâm hạnh?"
Tư thế cởi quần áo của Nhạc Thính Phong vốn cũng được coi như tao nhã, nhưng nghe Yến Thanh Ti nói xong thì đột nhiên trở nên thô lỗ, dùng sức giật mạnh một cái, từng chiếc cúc bung ra rơi xuống... Nhạc Thính Phong cố gắng áp chế ham muốn, nụ cười tà có chút mê người. Anh giơ tay bắt lấy cằm Yến Thanh Ti: "Lời này tôi thích. Nếu em đã gấp như vậy, tôi đây liền miễn cưỡng đáp ứng em thôi."
Yến Thanh Ti…
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com