Yến Thanh Ti thở "phù" một hơi, thổi bay mái tóc mai. Cô phát hiện ra rằng mỗi lần mình làm chuyện xấu luôn bị người khác bắt gặp. Mẹ kiếp, đây là đạo lý gì vậy? Còn không để cô làm người xấu một cách đàng hoàng à?
Tần Cảnh Chi nhìn tay Yến Thanh Ti, rất đẹp, gương mặt cũng đẹp, nhưng mà tâm thì... thực sự quá độc ác.
Phụ nữ cưỡng hiếp phụ nữ? Những lời này đúng là chỉ có cô ta mới nói ra được.
"Em không chọc vào chỗ dựa của Hứa Thiến Hi được đâu. Nếu cô ta mà trả thù, em không đối phó được."
Yến Thanh Ti nhìn tay của mình, bởi vì vừa rồi cô dùng lực quá mạnh nên lòng bàn tay cũng đỏ lên, lạnh lùng nói: "Nếu như tôi thực sự sợ chỗ dựa của cô ta thì ngay từ đầu đã chẳng ra tay. Nếu đã động tay rồi thì tôi sẽ chẳng sợ gì cả."
Tần Cảnh Chi cười, "Là con gái, vẫn nên tìm lấy một người có thể bảo vệ mình."
Yến Thanh Ti liếc anh ta: "Anh đang tự tiến cử đấy à?"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com