Yến Thanh Ti nghe thấy hai chữ Nhạc tổng là sởn hết cả gai ốc, quay sang nhìn, không phải là cái tên Nhạc Thính Phong khốn khiếp thì còn ai vào đây. Vẫn cái dáng vẻ cao cao tại thượng, không thèm để ai vào mắt, Yến Thanh Ti cười lạnh.
Biết ngay mà, muốn thuận lợi quay bộ phim của anh ta đâu có dễ dàng đến thế.
Nhạc Thính Phong gật nhẹ, trên gương mặt không hề có lấy một nét cười.
Giang Lai vội lên tiếng: "Vừa hay Nhạc tổng đến đây xử lí công chuyện thì nghe nói mọi người đang ở đây chụp poster nên qua đây xem thế nào!"
Bộ phim này của đạo diễn Thái là do tập đoàn Nhạc thị đầu tư nên địa điểm chụp ảnh này cũng thuộc công ty điện ảnh của Nhạc thị, đạo diễn Thái cũng chẳng nghĩ nhiều.
Yến Thanh Ti bĩu môi, trùng con mẹ nó ấy mà trùng…
Đạo diễn Thái: "À, cũng sắp xong rồi, chỉ còn phải chụp ảnh cặp đôi nam nữ chính nữa thôi, khoảng một tiếng đồng hồ nữa là xong."
Ánh mắt của Nhạc Thính Phong lướt qua đạo diễn Thái nhìn Yến Thanh Ti đang đứng đằng sau, nheo mắt: "Vậy cứ tiếp tục đi."
Yến Thanh Ti đang mặc một cái váy hở vai màu tím thẫm, trang điểm tinh tế xinh đẹp, đôi môi đang nở nụ cười lạnh, băng giá mà vẫn cực kì gợi cảm.
Trợ lí Giang đứng bên cạnh, ngay lập tức liền cảm giác được tâm trạng sếp có gì đó không đúng, cậu nhìn bộ váy Yến Thanh Ti đang mặc liền hiểu, ha ha ha…
Đạo diễn Thái nói với Lãnh Nhiên: "Được rồi, được rồi, nào, tiếp tục nào…Tiểu Lãnh, lần này cố để trạng thái tốt hơn chút nhé."
Thợ chụp bảo hai người chỉnh lại tư thế, nghiêng người tựa sát vào nhau, tiểu thịt tươi đứng sau lưng Yến Thanh Ti, lưng cô dựa sát vào ngực cậu ta, tay cậu ta thì vòng qua ôm lấy eo của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti thấy cơ thể của cậu ta cứ căng cứng, liền hỏi: "Căng thẳng à?"
"Dạ… cũng bình thường ạ…"
"Không sao đâu, thả lỏng nào, quen rồi là ổn, lúc cậu ôm tôi thì cứ coi như đang ôm gối ôm là được…"
"Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng."
Có một luồng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đang nhìn chòng chọc vào Yến Thanh Ti, chẳng cần quay đầu cô cũng biết đó là ai.
Lúc này cô đang suy tính xem làm thế nào để đối phó với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào cái tay đang đặt trên eo Yến Thanh Ti, hơi thở tàn bạo ngày càng nồng nặc, anh lừ mắt nhìn Giang Lai.
Giang Lai run rẩy, cắn răng đi đến chỗ của đạo diễn Thái: "Đạo diễn Thái, chúng ta "hàn huyên" một lát…"
Đạo diễn Thái sững sờ: "Ừ, được…"
Hai người đi ra một góc nói chuyện khoảng hơn nửa phút, lúc quay lại đạo diễn Thái không dám nhìn Nhạc Thính Phong nữa, còn ánh mắt nhìn Yến Thanh Ti thì càng trở nên phức tạp.
Đạo diễn Thái bảo thợ chụp tạm dừng: "Thế này đi, Lãnh Nhiên vẫn cứ căng thẳng thế này, lên hình cũng không được tốt…"
Thợ chụp ảnh nói: "Đạo diễn, Lãnh Nhiên đã thể hiện tốt hơn rồi…"
Anh ta còn chưa nói xong, đạo diễn Thái đã ngắt lời: "Tôi thấy, không cần thiết phải chụp những cảnh thân mật như thế này đâu, làm thế này vậy, mang một cái ghế ra đây, chúng ta dùng đạo cụ để chụp vậy."
Thợ chụp ảnh: "Đạo diễn…"
"Nghe lời tôi…"
Mấy phút sau cái ghế được chuyển đến rồi chụp thêm một chùm ảnh bình thường, không có cảnh nào thân mật hết, thậm chí ngay cả ngồi thôi cũng cách nhau cả cánh tay.
Công việc chụp ảnh tiến hành thuận lợi xong xuôi, Nhạc Thính Phong vẫn chưa đi, Yến Thanh Ti coi như không nhìn thấy anh ta, nói với tất cả mọi người ở đó: "Cảm ơn mọi người, mọi người đã vất vả rồi."
Tiểu Từ vội mang áo khoác đến khoác cho Yến Thanh Ti, cô nói với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi đi thay quần áo trước đây ạ."
Đạo diễn Thái há hốc mồm, không kịp nói gì, Yến Thanh Ti đã đi mất rồi.
Đạo diễn Thái khó xử nhìn Nhạc Thính Phong: "Nhạc tổng…"
Nhạc Thính Phong mặt đen như đít nồi đi khỏi, Giang Lai vội vàng nói: "Đạo diễn Thái, vất vả rồi."