Vương Yên Nhiên nhìn mà đần mặt, thấy Đậu Đậu xách cặp định đi, cô ta vội vàng đuổi theo xin lỗi, "Đậu Đậu, tớ không có ý đó."
"Không phải ý đó là ý gì?"
"Tớ... xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tớ lần này đi. Tớ chỉ là… chỉ là quá muốn chia sẻ chút gánh nặng cho gia đình."
Đậu Đậu cười lạnh, "Lý do này của cô đúng là cảm động lắm đấy, nhưng tôi không ngăn cản cô làm người con có hiếu. Cô muốn chia sẻ, tôi có thể cho công việc khác, nhưng chính cô không cần."
Vương Yên Nhiên cắn môi, "Nếu cậu cho tớ công việc như của Lý Thanh thì sao tớ lại không cần chứ?"
Đậu Đậu tức giận đến bật cười, nói, "Ồ, cô muốn thì tôi phải cho à? Tôi là cha mẹ cô hay là thánh mẫu? Tránh ra, đừng có cản đường!"
Vương Yên Nhiên đực mặt, cho đến khi Đậu Đậu đeo cặp sách xuống tầng, cô ta mới hoàn hồn lại gào lên với bóng lưng Đậu Đậu, "Kim Đậu Đậu, cô không cần tôi thì nhất định cô sẽ hối hận!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com