Hà Chính Trực đánh cho Sở Minh Hiên một trận, sau đó túm cổ áo cậu ta hỏi, "Nói, rốt cuộc có chịu trách nhiệm với Lạc Lạc hay không?"
Sở Minh Hiên ngơ ngác, "Cái gì mà chịu trách nhiệm? Tôi căn bản chưa động vào cô ấy!"
Sau đó Hà Chính Trực cũng ngẩn ra, "Thật sự chưa động đến?"
"Thật sự!"
Hà Chính Trực ha ha cười khan hai tiếng, phất tay, vội vàng chuồn đi.
Ôi chao, lại tốt bụng làm hỏng chuyện rồi!
Nếu Lạc Lạc không thất thân, vậy thì tất cả đều vui mừng!
Dù sao Sở Minh Hiên nhìn cũng không giống thứ tốt đẹp gì, chia tay thì chia tay, không tiếc. Nhưng Đậu Đậu cũng thật là, đang nói chuyện tử tế, có thể không nói nhầm như vậy được không? Hại cô hiểu lầm lâu như vậy, rất mệt mỏi ok!
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com