Sau đó luống cuống tay chân đứng lên, "Sư thúc công người không đi à? Không đi là tốt rồi, không đi là tốt rồi, làm con sợ muốn chết."
Yêu Nghiệt nhíu mày, "Tôi sẽ không đi."
Tên ngốc gật đầu, "Đúng vậy, nếu như người đi, trứng và sư thúc phải làm sao bây giờ?"
Lăng Đầu Thanh đạp tên ngốc một cước, ý bảo cậu không nên nói thêm nữa. Loại thời điểm này, nghe Đại Vương nói là tốt rồi. Nhỡ đâu nói sai câu nào, lại đâm vào nỗi đau của Đại Vương rồi xát muối vào vết thương của người thì phải làm sao?
Tên ngốc hiếm khi nhanh trí tiếp thu được sóng điện não của Lăng Đầu Thanh, vội vàng ngậm miệng không nói lời nào. Nhưng mà cậu làm một người đạt tiêu chuẩn để giữ gìn hòa bình của sáu giới, loại thời điểm này phải làm chút gì đó. Vì vậy cậu suy nghĩ một chút, cầm bình rượu vang từ trong tủ rượu, cũng không lấy ly, trực tiếp dịch ra đặt ở trước mặt Yêu Nghiệt.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com