Trường Sinh dùng ánh mắt xa lạ nhìn Sở Ngọc Bình, ánh mắt mang theo tình cảm nhưng là tình cảm mà Phật nhìn chúng sinh. Hai tay cậu ta tạo thành hình chữ thập gật đầu với Sở Ngọc Bình, nói, "A di đà Phật, cảm ơn nữ thí chủ thành toàn."
Như thể sau này cậu ta thật sự hoàn toàn không có một chút quan hệ nào với Sở Ngọc Bình vậy, đi chân trần xuống giường, bước từng bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa còn gật đầu với từng người có quan hệ máu mủ của cậu ta. Không ai động đậy, bọn họ ngăn ở cửa, đều đang chờ Trường Sinh đổi ý. Nhưng mà Trường Sinh đã thức tỉnh, cậu ta không chỉ là Cố Trường Sinh, mà nhiều hơn thế, cậu ta là Phật Đà.
Sau khi giằng co một hồi, Sở Ngọc Bình như bị tâm thần, "Đừng cản nó! Để cho nó cút đi! Cút càng xa càng tốt!"
"A di đà Phật, người đang ở giữa cõi trần mà cũng không phải cõi trần, cõi trần ở trong lòng hóa thành tro bụi. Toàn bộ thế giới đều là hư ảo. A di đà Phật..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com