Sở Minh Hiên đã bị đả kích đến chết lặng, lúc này lại khôi phục bản mặt quan tài, "Vì sao?"
"Cái gì mà vì sao hả? Không nói tới cậu chuyện không đủ tư cách để so sánh với sư thúc công, cho dù xét trong nhóm lốp xe dự bị mà trước đây bị cô ấy chướng mắt thì cậu nhiều lắm chỉ chiếm được vị trí trung đẳng mà thôi."
Tên ngốc nói phóng đại, quả thực chưa từng cân nhắc tới sự thật. Sau đó cậu kéo cổ của Sở Minh Hiên đi bắt đầu huyên thuyên nói về nhóm lốp xe dự bị của Đậu Đậu. Nói từ vị Ái Tân Giác La nào đó, rồi nói đến tổng tài bá đạo, sau đó nghĩ đến cái gì lại nhìn Sở Minh Hiên, "Họ Sở, hình như gọi là Sở Liên Vân, tớ nghe thập nhất sư thúc nói, người đó không có quan hệ gì với nhà cậu đấy chứ?"
Sở Minh Hiên nhíu mày, "Chú hai của tớ, hiện tại đã di cư đến Canada."
"À." Tên ngốc gật đầu, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt trở nên mờ mịt, "Cái gì? Chú hai của cậu á?"
"Ừ."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com