Trong lòng Đậu Đậu đang nổi điên không ngừng, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Yêu Nghiệt thì lại không nói được gì nhiều, chỉ có thể nhìn bộ dạng được trang trí của bản thân, dè dặt xúc một thìa cháo.
Nói thật, mùi vị của bát cháo đó không phải quá khó ăn. Thậm chí còn ngon hơn cô nấu.
Ít ra bát cháo này nó... chín rồi.
Nhìn dáng vẻ chờ đợi nhận được lời khen của hắn, Đậu Đậu cắn răng, "Tạm được."
Yêu Nghiệt ngay lập tức nhận phải muôn vàn tổn thương, "Chỉ tạm được thôi à?"
"... Tốt."
Nhìn thấy Yêu Nghiệt làm dáng vẻ em đang yếu nhất định phải ăn hết, Đậu Đậu nghĩ đến mấy cọng rau héo rũ khi nãy, vì cái mạng nhỏ mà nghĩ, vẫn là nên đặt thìa xuống.
"Sao không ăn nữa thế? Vẫn thấy khó chịu à?"
Đậu Đậu, "... Không phải là vấn đề khó chịu hay không."
"Thế là vấn đề gì?"
"Vấn đề là… anh thấy tôi từng mua rau không?"
Yêu Nghiệt lắc lắc đầu, rất thật thà, "Chưa từng."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com