Khánh Đế đứng dậy đi ra khỏi Thiên điện, Bình Duệ theo sau lưng.
Đứng trên bậc thềm cao cao phóng mắt nhìn ra Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, Khánh Đế híp mắt. Minh Vương muốn tiên hạ thủ vi cường*? Chỉ là, vì sao ông ta lại đột nhiên quyết định như thế? Bất kể là từ phương diện nào, ông cũng đều đoán được Minh Vương sẽ không tùy tiện khởi binh, nhất định sẽ chờ thời cơ.
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh.
Nhưng bây giờ... chẳng lẽ hai mươi năm nay, Minh Vương liên kết với Hạng Thị đã thật sự có được thực lực có thể đánh bại đại quân triều đình rồi sao?
Ánh mắt Bình Duệ càng thâm trầm.
Khánh Đế đột nhiên hỏi: "Vì sao lại tiến cử Trác Quý với trẫm?" Trác Quý chẳng qua chỉ là một Tham tướng nho nhỏ mà thôi, trong triều có vô số tướng tài khác, có tính toán thế nào thì cũng không đến lượt hắn ta.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com