Nguyên Mộ đứng bất động dưới mái hiên, thân ảnh cứng rắn như tượng đá, toàn thân tỏa ra luồng khí buốt lạnh, so với băng tuyết hắn còn lãnh khốc hơn nhiều.
Đứng sau lưng Nguyên Mộ là A Phủ - người nhiều lần muốn ngỏ lời nhưng biết rõ dù bây giờ hắn có nói gì đi chăng nữa thì thiếu gia chưa chắc đã bỏ vào tai, mà cũng chưa chắc đã muốn nghe, vậy nên có lẽ điều tốt nhất lúc này là giữ im lặng.
Khi Hạng Thanh Trần trở lại liền nhìn thấy bóng dáng Nguyên Mộ dưới mái hiên, ánh mắt nàng ta chợt lóe lên, một giây sau khuôn mặt nàng lại cười tươi như hoa.
"Ta không biết ngươi lại có nhã hứng ngắm tuyết đấy."
Khi nghe thấy những lời này, khuôn mặt cúi gằm của A Phủ bỗng chốc ngẩng lên, nhanh như cắt liếc nàng ta một cái, khóe miệng mấp máy như có điều muốn nói lại dường như đang có điều băn khoăn.
Ánh mắt Nguyên Mộ bâng quơ ngắm nhìn những bông tuyết rơi, nhưng giờ đây cũng đã chậm chạp chuyển dời sang phía nàng ta.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com