"Hầu gia làm vậy là muốn Vô Ưu tổn thọ sao? Nói trắng ra thì chuyến đi này Vô Ưu đến bái kiến hầu gia là không chính thức, là không mời mà đến, quấy nhiễu hầu gia, kính xin hầu gia thứ lỗi."
Cố Tam gia cung kính lui sang một bên. Nhìn tiểu cô nương giả dạng thành chàng thiếu niên trước mặt cư xử phải phép biết tiến biết lùi, trong lòng cuối cùng cũng hiểu vì sao con trai của ông quyết tâm đưa ra quyết định như vậy, cũng hiểu được tại sao muội muội của ông cùng với Hoài vương lại dốc lòng tương trợ vị công chúa này.
Cố lão hầu gia nhìn công chúa Vô Ưu tuyệt sắc giai nhân rúng động lòng người trước mặt, cử chỉ lại đúng mực phải phép, trong lòng khẽ than nhẹ một tiếng, cái gì nên đến cuối cùng cũng phải đến, là phúc không phải họa, là họa cũng tránh không được.
"Mời công chúa dùng trà."
"Hầu gia không cần phải khách khí, Vô Ưu là vãn bối*, há dám sơ suất trước mặt người, mời hầu gia." Nguyên Vô Ưu ôn hòa lễ phép đợi ông lên tiếng.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com