Tôi nghe chú Lê còn sức để cãi lại thì biết không có gì đáng ngại, tôi lại tiếp tục đi.
Thực sự lúc ấy trong đầu tôi chẳng nghĩ gì cả, chú Lê và Đinh Nhất không thể đi ra ngoài được, tại sao tôi lại chắc chắn là mình có thể ra? Nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục chờ đợi nữa, cơ thể Đinh Nhất đã không còn chịu đựng được rồi, tôi phải đánh cuộc một lần!
Chẳng biết có phải vận may của tôi tốt? Hay lần này cái răng thú có tác dụng thật, nói tóm lại là tôi thành công đưa họ ra khỏi mảnh rừng cây kia, đi tới khu vực cửa thung lũng.
Ra khỏi rừng cây, đường dễ đi hơn rất nhiều, tôi không cần phải vừa lo lắng cho Đinh Nhất ở phía sau, vừa để ý đường dưới chân nữa. Nhưng tôi hơi lo cho chú Lê, vì tôi nghe thấy chú ấy đang thở dốc ở phía sau lưng tôi.
Giờ tôi chỉ mong thằng nhóc họ Đoàn kia còn chưa đi, có nó thì tốt xấu gì cũng có người giúp tôi đỡ chú Lê, nếu không tôi thật sự không còn sức để đưa cả hai cùng xuống núi!
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com