Nếu đã ăn Tết thì phải đi mua đồ Tết, thế là tôi và Đinh Nhất dậy sớm đến chợ hải sản, mua mấy loại tôm sò phổ biến. Còn Tết với chú Lê chính là thịt cá, nên chú ấy đến chợ gần đó mua trâu, dê, heo, gà, cá.
Đêm ba mươi, chú Lê chuẩn bị một bàn cơm tất niên lớn! Mặc dù chỉ mỗi ba chúng tôi ăn…
Có lẽ vì có quá nhiều thức ăn, cũng có lẽ vì hôm nay là đêm ba mươi, tóm lại là chú Lê uống quá nhiều, liên tục lẩm bẩm mấy mối khách đã qua đời của mình.
Có đôi khi con người chính là như vậy, có những người lúc đó bạn cảm thấy là đương nhiên, nhưng khi người đó không còn nữa, bạn sẽ biết những người "đương nhiên" đó quý giá đến nhường nào.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com