Ban đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, nên đưa tay lên dụi mắt, nhưng khi nhìn lại thì càng thấy rõ ràng hơn…
Trong những bóng đen này có cả nam và nữ, già và trẻ, từ quần áo trên người họ, tôi đoán họ chính là hơn mười người khách chết cháy trong trận hỏa hoạn năm đó.
Thấy họ chạy đi chạy lại trong hành lang, chúng tôi cố gắng hết sức để không đụng vào.
"Bọn họ cứ đi lang thang ở nơi này mãi như vậy ạ?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
Liêu đại sư bấm ngón tay tính toán: "Không, đến giờ tự nhiên sẽ có âm sai tới bắt họ đi. Nhưng dù sao họ cũng chết nhiều năm rồi, nếu âm sai mà không tới thì không biết họ còn phải đợi đến khi nào."
Nói rồi, Liêu đại sư bỗng lấy ra một tấm bùa màu đen kỳ lạ, lẩm nhẩm niệm chú, tấm bùa đen bị đốt cháy ngay. Ông ấy quay lại dặn dò chúng tôi: "Nhớ đấy, một lát nữa có nhìn thấy gì cũng đừng lộ ra!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com