Thẩm Diệc Minh mệt mỏi gật đầu.
"Thẩm Diệc Như đã chết rồi, tôi sẽ không so đo với một người chết. Tôi chỉ hy vọng sau này ông có thể dành chút thời gian cho Thần Bằng, nó cũng là con trai ông."
Thẩm Diệc Minh nhìn bà, ánh mắt có chút phức tạp.
"Còn chúng ta, đã qua ba mươi mấy năm rồi, yêu hay không yêu thật sự không cần thiết nữa, nếu như không ghét bỏ thì cứ sống như vậy đi. Thật ra tôi đã sớm biết quan hệ của ông và Thẩm Diệc Như không đơn giản như vậy, tôi không phải kẻ ngốc. Thẩm Diệc Như sống với chúng ta ba năm, ánh mắt ông nhìn cô ấy luôn bán đứng ông. Nhưng nếu chúng ta đã lựa chọn đi con đường này thì nhất định phải đi hết, kiên định đi đến cuối cùng. Thẩm Diệc Minh, ông phải nhớ, không còn đường để quay đầu."
An Noãn chạy từ phòng sách ra, ông cụ Thẩm ngăn cô lại, "Noãn Noãn, đã muộn thế này rồi còn đi đâu nữa?"
An Noãn đẩy ông cụ Thẩm ra, khóc chạy ra bên ngoài.
Bác cả ôm lấy cô, không cho cô đi, "Noãn Noãn, không được càn quấy! Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Sao còn chạy ra ngoài!"
Đậu Nhã Quyên cũng qua dỗ cô, "Đúng thế, đúng thế, muộn lắm rồi, bác cùng cháu về phòng nghỉ ngơi."
An Noãn vừa khóc vừa lắc đầu, "Bác cả, cháu xin bác buông cháu ra, cháu chỉ muốn yên tĩnh một mình."
Cô hạ giọng cầu xin như vậy làm tất cả mọi người vô cùng đau lòng.
Ông cụ Thẩm gật đầu, Thẩm Diệc Bái buông cô ra.
Sau khi An Noãn chạy đi, ông cụ Thẩm ra lệnh, "Diệc Bái, con đi theo nó, đừng để nó xảy ra chuyện. Diệc Bác, con gọi điện thoại cho Huy, bảo Huy đến đón nó."
Ông cụ Thẩm nói xong ngả người lên sofa, vẻ mặt mệt mỏi.
"Đây là tội nghiệt gì thế này! Tất cả phong ba bão táp cứ nhắm vào tôi đi, tôi đã nhiều tuổi rồi, chết sớm hai năm không sao cả, nhưng đừng lôi cháu tôi ra mà đùa giỡn."
Đậu Nhã Quyên vỗ nhẹ lên lưng ông cụ, giúp ông cụ thuận khí.
"Ba, ba đừng nói linh tinh."
Ông cụ Thẩm than thở, "Con bé này vẫn chỉ biết Diệc Như và Diệc Minh có tình cảm trai gái, nếu như để cho nó biết tất cả sự thật, nó còn có thể chịu được sao?"
"Ba đừng lo lắng, con tin tưởng Noãn Noãn, nó sẽ rất kiên cường."
Ông cụ lắc đầu, bi thương nói, "Nó không kiên cường, nó và mẹ nó giống nhau, kiên cường chỉ là làm cho người khác xem, thật ra nội tâm yếu đuối hơn ai hết. Gặp phải chuyện gì, việc đầu tiên nghĩ đến là chạy trốn."
Thẩm Diệc Bác nói chuyện điện thoại xong đi qua, "Ba, Huy đang đến rồi."
"Bây giờ, cũng chỉ có lời của nó Noãn Noãn mới có thể nghe lọt tai thôi."
Thẩm Diệc Bái luôn đi ở phía sau An Noãn. Cô càng lúc càng chạy nhanh, vừa khóc vừa chạy.
Thẩm Thần Bằng lái xe về nhà họ Thẩm, từ xa đã thấy một bóng người đang chạy giữa đường, còn khóc rất đau lòng, đến gần mới phát hiện hóa ra là An Noãn. Anh ta vội vàng dừng xe, ngăn cô lại.
Anh ta không tự chủ được cau mày, "Làm sao thế này? Ai khiến em uất ức như vậy? Nói cho anh biết, anh đi xử kẻ đó giúp em."
An Noãn không định quan tâm đến anh ta, muốn chạy vòng qua anh ta. Thẩm Thần Bằng ôm chặt lấy cô, sức anh ta rất lớn, mặc cho An Noãn vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
"Được rồi, đã muộn thế này rồi còn chạy đi đâu? Có chuyện gì cứ lên xe trước rồi nói."
Thẩm Thần Bằng nhét cô vào trong xe. Anh ta ra hiệu với bác cả cách đó không xa, quay đầu lái xe đi.
Thẩm Thần Bằng đưa khăn giấy cho cô, nghiêm túc hỏi: "Được rồi, trong xe chỉ có hai chúng ta thôi, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
An Noãn không nói câu gì, chỉ khóc thút thít.
Anh ta khẽ thở dài, không biết làm sao, "Em nói cho anh, anh mới biết giúp em thế nào chứ! Em không nói gì cả, làm sao anh biết em đã chịu uất ức gì."
An Noãn vẫn không nói gì.
"Như vậy đi, anh đưa em đi uống rượu, có mấy lời có lẽ uống rượu xong mới có thể nói ra được."
"Em không muốn uống rượu." Cuối cùng An Noãn cũng lên tiếng.
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi, không muốn uống rượu, vậy em muốn đi đâu?"
An Noãn gần như buột miệng nói ra, "Shine."
Thẩm Thần Bằng khẽ cười ra tiếng, "Được rồi, chúng ta đến Shine uống rượu, xem xem ở địa bàn của Huy, cậu ta có thể tìm được chúng ta không? Chắc là sẽ thú vị lắm."
Mạc Trọng Huy nhận được điện thoại thì vội vàng chạy đến nhà họ Thẩm, đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của nhà họ Thẩm, nói An Noãn được Thẩm Thần Bằng đưa đi rồi. Hắn cau chặt mày, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, gọi mấy lần cũng không có ai nghe. Hắn dứt khoát dừng xe ở ven đường.
An Noãn có chút nghi ngờ hỏi, "Tại sao anh không nghe điện thoại?"
"Không phải em cãi nhau với Huy sao? Cậu ta gọi điện thoại cho anh, em muốn anh nghe à?"
"Em không cãi nhau với anh ấy!" An Noãn gằn từng chữ.
Thẩm Thần Bằng xoa đầu cô, nghiêm trang nói, "Không sao, em không cần bao che cho cậu ta. Anh nói cho em biết, đàn ông và phụ nữ cãi nhau, nhất định phải để đàn ông cúi đầu trước, nếu không sau này em sẽ bị hắn bắt nạt."
"Em thật sự không cãi nhau với anh ấy!"
Thẩm Thần Bằng bĩu môi, hừ lạnh, "Anh không nghĩ ra được còn có nguyên nhân gì có thể khiến em khóc như vậy. Được rồi, chúng ta đừng nghe điện thoại của cậu ta, để cậu ta sốt ruột một đêm, lần sau sẽ không dám bắt nạt em nữa."
Thẩm Thần Bằng đổi chủ đề, "Đưa điện thoại cho anh."
An Noãn kinh ngạc, giao điện thoại cho anh ta.
Thẩm Thần Bằng hạ cửa xe xuống, ném cả điện thoại của mình và cô ra ngoài cửa sổ.
"Thẩm Thần Bằng, anh làm gì thế hả?"
"Không để cho Huy tìm được, cầm điện thoại trong tay, cho dù em tắt máy cậu ta cũng có thể tìm được. Cứ để cho cậu ta sốt ruột, lo lắng đi, sau này mới biết quý trọng."
An Noãn buồn bực.
"Thẩm Thần Bằng, anh điên rồi à?"
"An Noãn, không phải là trong điện thoại của em có ảnh ướt át chứ?"
An Noãn day thái dương, "Thẩm Thần Bằng, anh sống ở thế giới ACG* à?"
(*) ACG: là viết tắt của Anime, Comics và Games.
"Con nhóc này, hôm nay anh liều mình bồi quân tử, em còn châm biếm anh! Ngày mai Huy tìm được chúng ta còn không giết anh mới lạ ấy. Có điều không sao, vì hạnh phúc của em, thế nào cũng đáng cả."
Mặc dù ngày nào An Noãn cũng ở Shine với Mạc Trọng Huy, nhưng cô rất ít xuống dưới, căn hộ và đại sảnh thật sự là khác nhau một trời một vực. Căn hộ trên cùng rất yên tĩnh, rất ấm áp, là nhà của An Noãn và Mạc Trọng Huy. Đại sảnh không khác quầy rượu bình thường là bao, huyên náo, hỗn loạn, xa hoa. Hiệu quả âm thanh đinh tai nhức óc, nam nữ quấn quýt trong sàn nhảy khiến An Noãn cảm thấy mặt đỏ tía tai.
Cô kéo ống tay áo Thẩm Thần Bằng, "Chúng ta đi lên tầng đi, ở đây ồn ào quá."
Thẩm Thần Bằng khoác vai cô, cười nói, "Cái này gọi là không khí. Noãn Noãn, nghe anh, chơi ở đây một lúc, tất cả phiền não sẽ không còn tồn tại nữa. Tình yêu cái gì, tình thân cái gì đều con mẹ nó như gió thoảng mây trôi hết, trên thế giới này chỉ có thể tín nhiệm bản thân mình thôi."
Cũng trong lúc này, Mạc Trọng Huy thông qua định vị tìm được điện thoại của An Noãn và Thẩm Thần Bằng. Hắn tức giận đập nát điện thoại của Thẩm Thần Bằng. Có điều, biết cô ở cùng với Thẩm Thần Bằng, hắn cũng không quá lo lắng nữa. Thẩm Thần Bằng là người đáng để tín nhiệm, điểm này hắn không nghi ngờ.