webnovel

Chương 421: Đối với anh ấy, từ đầu đến cuối đều là tình yêu (2)

Editor: Nguyetmai

Thẩm Diệc Minh cau mày, nắm chặt tay cô.

 "Bác hai, hình như Thần Bằng không thích cô Doãn đó, bác nhất định phải ép bọn họ ở bên nhau sao?"

 Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, thản nhiên nói: "Không phải bác muốn ép bọn nó ở bên nhau, là ông ngoại nó làm chủ."

 Nghe giọng Thẩm Diệc Minh, hình như cũng không thích cô Doãn đó.

 An Noãn thăm dò: "Bác hai, cháu không thích cô gái đó, bác có thích cô ấy không?"

 "Chúng ta có thích hay không đều vô dụng, ông ngoại của Thần Bằng thích là được. Thật ra ông cụ sắp xếp cô gái nhà họ Doãn kia cho Thần Bằng cũng có dụng ý của ông cụ. Ông ấy muốn gài người của mình ở bên cạnh bác. Ông ấy sợ bác sắp xếp người của bác liên hôn với Thần Bằng, sợ thế lực của bác càng ngày càng lớn, ảnh hưởng đến địa vị của ông ấy."

 An Noãn lơ tơ mơ: "Ông ấy đã sớm về hưu rồi, sao còn muốn nhúng tay vào chuyện của giới chính trị nữa?"

 Thẩm Diệc Minh lắc đầu, nói: "Quyền lợi có sức quyến rũ quá lớn, cho dù ông ấy đã sớm về hưu rồi, ông ấy vẫn muốn nắm quyền trong tay, có lẽ chỉ có quyền thế mới có thể làm cho ông ấy có cảm giác an toàn."

 "Cháu không hiểu, cháu chỉ biết là Thần Bằng rất đáng thương, không thể ở bên người mình thích."

 An Noãn mệt mỏi dựa vào vai Thẩm Diệc Minh.

 Thẩm Diệc Minh ôm chặt cô, trầm giọng hờ hững nói: "Sống ở trong giới chúng ta, có quá nhiều thứ không biết phải làm thế nào, nhất là về phương diện tình cảm, không có mấy ai có thể ở bên người mình thật sự yêu. Hôn nhân của chúng ta đều để lót đường cho tiền đồ."

 "Vậy bác cũng sẽ hy sinh tình yêu của cháu sao?" An Noãn nghiêm túc nhìn vào mắt ông.

 Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, kiên định nói: "Chỉ cần trong tương lai, cho dù xảy ra chuyện gì, Mạc Trọng Huy đều có thể ở bên cạnh cháu, bảo vệ cháu, thương yêu cháu, bác sẽ không phản đối hai đứa ở bên nhau."

 An Noãn hạnh phúc nhào vào trong lòng ông: "Cảm ơn bác hai, Mạc Trọng Huy nhất định sẽ như vậy."

 Thẩm Diệc Minh ôm chặt cô, nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, còn có điều gì khiến người ta thỏa mãn hơn thế này nữa. Nhìn cô mỉm cười, tâm tình ông giống như được tắm nắng.

 An Noãn đưa Thẩm Diệc Minh đến khách sạn, lúc này đã hơi muộn rồi. Cô ngáp dài một cái: "Bác hai, cháu đi đây, không nói chuyện với bác nữa. Về Bắc Kinh chúng ta lại nói chuyện được không?"

 Thẩm Diệc Minh cũng nhìn ra cô rất mệt mỏi thì không nỡ: "An Noãn, hay là ngủ ở đây đi."

 "Không được, Mạc Trọng Huy vẫn đang đợi cháu ở bên ngoài. Bác hai, cháu đi trước đây, chúng ta gặp lại ở Bắc Kinh."

 Trước khi đi, Thẩm Diệc Minh lại ôm chặt cô một lúc lâu.

 An Noãn vừa ngồi lên xe của Mạc Trọng Huy đã ngủ gà ngủ gật. Mạc Trọng Huy ngồi ở ghế phụ, bất đắc dĩ lắc đầu. Lái xe vừa chậm vừa chắc, để cô ngủ yên tĩnh hơn.

 Đến biệt thự, cô nhóc này vẫn chưa tỉnh, hắn bế cô xuống xe đi thẳng lên tầng, khẽ đặt cô ở trên giường lớn.

 An Noãn đột nhiên ôm chặt cổ hắn, nhắm mắt, khóe miệng cười trộm.

 Mạc Trọng Huy phiền muộn, hừ nhẹ: "Đừng giả vờ nữa, em tỉnh từ lúc nào thế?"

 "Thật ra lúc xe dừng ở biệt thự em đã tỉnh rồi, nhưng mà em không muốn đi, muốn để cho anh bế, thật là thoải mái."

 Mạc Trọng Huy dịu dàng nói: "Ngoan, mau đi tắm đi, tắm xong rồi lại ngủ."

 An Noãn chu môi: "Em không muốn nhúc nhích, hay là anh bế em đi tắm đi."

 Mạc Trọng Huy híp mắt lại: "Em chắc chứ?"

 "Em đùa thôi." An Noãn cười đáng ghét, ngoan ngoãn xuống giường đi vào nhà tắm. Người này ưa sạch sẽ, hôm nay nếu như không tắm đã ngủ sợ là người này sẽ không động vào cô.

 Cô tắm qua loa, đi từ phòng tắm ra, Mạc Trọng Huy cũng đã tắm xong ở phòng tắm bên ngoài rồi.

 Cô mặc đồ ngủ sạch sẽ, lau tóc. Mạc Trọng Huy cũng mặc đồ ngủ rộng rãi, động tác lau tóc giống y như An Noãn.

 "Mạc Trọng Huy, em phát hiện càng ngày hai chúng ta càng giống nhau. Đây có phải là tướng phu thê trong truyền thuyết không?"

 Mạc Trọng Huy đi qua ấn cô xuống sofa, đích thân lau tóc cho cô.

 Cảnh vật và tình cảnh đều quen thuộc. An Noãn nhớ trước kia, người này rất biến thái, thích nhất là lau tóc cho cô, thích nhất là nghịch tóc cô. Có lúc cô ngủ, hắn có thể đặt tóc cô bên miệng hôn đến cả tiếng.

 Nghĩ tới đây, cả người An Noãn co lại, không được tự nhiên.

 Lau khô tóc rồi, rõ ràng vẫn rất buồn ngủ rất mệt, nhưng nằm ở trên cái giường lớn quen thuộc này, An Noãn lại không ngủ được.

 Trằn trọc một lúc lâu, mắt cô vẫn mở thao láo.

 Mạc Trọng Huy lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cơ thể không an phận của cô. Lúc này An Noãn mới bình tĩnh lại, chui vào lòng hắn, tìm tư thế thoải mái nhất, yên tâm đi vào giấc ngủ.

 Mạc Trọng Huy thì đáng thương rồi, cơ thể vô cùng khô nóng, nhưng lại không thể không cố gắng đè nén dục vọng.

 Sáng sớm ngày hôm sau, An Noãn mở mắt ra, thấy cảnh vật quen thuộc, thấy người bên cạnh quen thuộc, giống như trở lại nhiều năm về trước.

 Trong thời gian sống ở đây, mặc dù có tranh cãi, có hiểu lầm, có mâu thuẫn, nhưng lại là hồi ức quan trọng của cô.

 An Noãn vươn vai, nằm bò trên người hắn, cúi người hôn lên môi hắn. Người này không có chút phản ứng nào, An Noãn đùa dai lại hôn lên mắt hắn, hắn vẫn không phản ứng. An Noãn đoán có lẽ hắn đang giả vờ ngủ, cô không chút lưu tình nhéo hai má hắn, dùng sức kéo sang hai bên. Người này không giả vờ được nữa, mở mắt ra tức giận trừng cô.

 "Mạc Trọng Huy, anh tiếp tục giả vờ ngủ nữa đi!"

 Hắn hừ mũi, trở mình đè cô xuống dưới, trầm giọng nói: "Hình như tinh thần của em không tệ, nhỉ?"

 Mắt An Noãn lóe lên, ấp a ấp úng nói: "Em, em đói bụng rồi, chúng ta đi xuống ăn sáng đi."

 "Đánh thức anh dậy, em phải cho anh ăn no đã."

 An Noãn trợn mắt, vừa muốn mắng, Mạc Trọng Huy đã cúi người ngậm lấy môi cô, hôn triền miên say đắm. Rất nhanh An Noãn đã đắm chìm vào sự dịu dàng của hắn, cánh tay nhỏ nhắn bám lên vai hắn. Cơ thể quấn quít dường như là bức họa đẹp nhất và là khúc nhạc êm tai nhất lúc sáng sớm.

 Bọn họ đi từ trên tầng xuống, người giúp việc đang đỏ mắt chờ mong.

 Tuy đã qua bốn năm, nhưng gương mặt nào cũng vẫn quen thuộc, bọn họ có người đã lập gia đình sinh con, có người có thai rồi. Nhiều năm như vậy, Mạc Trọng Huy vẫn đều đặn trả lương cho bọn họ, để bọn họ trông nom biệt thự lúc rỗi rãi.

 "Ngài Mạc, cô An, cuối cùng hai người cũng xuống rồi, bữa sáng đã hâm lại đến mấy lần."

 An Noãn đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, giờ khắc này, trong lòng vô cùng ấm áp. Dường như chỉ có ở đây, cô mới có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

 An Noãn ăn cháo, vẫn là mùi vị năm đó, vô cùng ấm lòng.

 "Ngài Mạc, cô An, ngày nào chúng tôi cũng mong hai người trở lại. Từ năm hai người đều đi, nơi này không giống gia đình nữa. Lần này trở về hai người còn đi nữa không?"

Bab berikutnya