webnovel

Chương 417: Thân thế của An Noãn (3)

Editor: Nguyetmai

"Được rồi, giao cuộc họp cho trợ lý Trương xử lý, anh ở nhà với em."

"Thật không?"

 Độ trở mặt của cô gái này còn nhanh hơn so với thay đổi thời tiết, cô lập tức tươi cười.

Mạc Trọng Huy nghiêm túc gật đầu. Thật ra hắn vốn cũng không định đến công ty, cô gái này quá ngốc, buổi họp có quan trọng thế nào cũng không quan trọng bằng cô. Hắn muốn về nhà họ Mạc một chuyến, có một số lập trường vẫn phải biểu lộ rõ ràng, có mấy lời vẫn phải truyền đạt, không thể để cho An Noãn bị ấm ức vô ích được.

Ăn sáng xong Mạc Trọng Huy rửa bát ở phòng bếp, An Noãn thì lượn vòng quanh hắn.

Mạc Trọng Huy không nhịn được trêu ghẹo: "Chạy tới chạy lui, bây giờ chân không đau à? Có phải có nghĩa là anh có thể đến công ty rồi không?"

An Noãn ấn tay lên đầu gối, vẻ mặt đau đớn: "Anh không nói em còn không chú ý, thật là đau."

Mạc Trọng Huy cười bó tay với cô, nụ cười này vô cùng cưng chiều.

Hắn rửa bát xong đi ra ngoài, cô vẫn giả vờ giả vịt nằm trên sofa xem ti vi.

 Mạc Trọng Huy đi qua vuốt tóc cô: "Dậy đi."

 "Làm gì thế?"

 "Đưa em ra ngoài chơi."

 An Noãn hơi khựng lại, nghiêm trang nói: "Chân em đau!"

"Đừng giả vờ nữa, mau đi thay quần áo đi."

 An Noãn cười, chạy đến phòng ngủ thay quần áo. Rất nhanh, cô đã khoan khoái nhẹ nhàng đi từ phòng ngủ ra, tự nhiên đi tới khoác cánh tay hắn, cười hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu chơi thế?"

 "Đi Giang Thành."

 An Noãn trợn to hai mắt: "Tại sao phải đi Giang Thành? Hình như bác hai em cũng đang ở Giang Thành."

 "Bác ấy là bác ấy, chúng ta là chúng ta, em không nhớ thành phố đó à?"

 An Noãn hậm hực: "Em không thèm nhớ thành phố đó đâu, nơi đó có quá nhiều hồi ức kinh khủng, ví dụ như anh đưa em vào tù…"

 Mạc Trọng Huy khẽ ho: "Đừng nhắc lại chuyện trước đây nữa, con người phải nhìn về phía trước."

 Khi đến sân bay, tất cả giấy tờ của An Noãn đều mất hiệu lực, không có cách nào lên máy bay được.

"Là bác hai em, trước kia bác ấy từng nói, em bây giờ đừng nói là ra nước ngoài, cho dù rời khỏi Bắc Kinh cũng rất khó."

 An Noãn gọi điện thoại Thẩm Diệc Minh, đầu kia rất nhanh đã nghe máy.

 An Noãn nói rõ tình hình, Thẩm Diệc Minh ở đầu kia nói lập tức sai người đến xử lý.

 Người của Thẩm Diệc Minh đến rất nhanh, chỉ trong một lúc, tất cả thủ tục đều đã làm xong.

 "Cô An, Bí thư Thẩm cũng đang ở Giang Thành, ông ấy bảo cô đến Giang Thành thì gọi điện thoại cho ông ấy."

 An Noãn không để ý đến anh ta, cùng Mạc Trọng Huy lên máy bay.

 Máy bay cất cánh đến thành phố quen thuộc nhất với bọn họ, tâm tình An Noãn vô cùng phức tạp.

 Dọc đường đi, cô truy hỏi hắn: "Mạc Trọng Huy, tại sao lại đưa em về Giang Thành?"

 Mạc Trọng Huy đưa thiệp mời cho cô, hóa ra là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đại học Giang Thành, mời Mạc Trọng Huy tham gia.

 "Anh không phải là sinh viên trường đại học Giang Thành, tại sao lại mời anh?"

 Mạc Trọng Huy ôm vai cô, lại nói đùa: "Anh không phải là sinh viên trường đại học Giang Thành, nhưng vợ anh thì phải."

 An Noãn bĩu môi, khó chịu nói: "Trường đại học Giang Thành chính là xem thường người khác, chỉ mời người có tiền như các anh, để các anh đi quyên góp tiền."

 Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô: "Nào có ai bôi nhọ trường cũ của mình như em chứ."

 "Em nói sự thật thôi, lần này chắc chắn mời rất nhiều xí nghiệp nổi tiếng đến quyên góp tiền cho trường. Mà kiểu học sinh không có tiền không có địa vị như bọn em, nhất định là không được hoan nghênh."

 Mạc Trọng Huy cười nói: "Em là người của anh, ai dám không hoan nghênh em. Lúc tổ chức buổi lễ, để em ngồi ở vị trí người chủ trì lớn nhất của buổi lễ được không?"

 "Em không thèm đâu. Em không tốt nghiệp ở đại học Giang Thành, không có cảm tình gì với ngôi trường đó cả."

 Ba năm ở đại học Giang Thành, An Noãn gần như không kết bạn với ai, thậm chí rất ít khi đi học. Ba năm đó, cô gần như dành tất cả thời gian vây quanh Mạc Trọng Huy.

 Nghĩ đến chuyện năm đó, cô không nhịn được nói: "Mạc Trọng Huy, lúc đó em muốn dẫn anh đến đại học Giang Thành để cho người khác nhìn thấy bạn trai em đẹp trai cao lớn thế nào biết bao, nhưng một lần anh cũng không chịu đi, anh có biết em buồn và thất vọng thế nào không?"

 Mạc Trọng Huy mím môi.

 Hai người tùy tiện nói chuyện, bất tri bất giác đã đến Giang Thành.

 Bọn họ đi ra khỏi sân bay, tài xế đã đang đợi rồi, là tài xế trong biệt thự. Mặc dù Mạc Trọng Huy rất ít về đây nhưng rất nhiều người bọn họ vẫn đang trông nom biệt thự.

 "Anh Mạc, cô An, đã lâu không gặp."

 Tài xế thấy bọn họ đi cùng nhau thì vô cùng vui vẻ.

 Mạc Trọng Huy bảo tài xế lái xe thẳng đến đại học Giang Thành. Mạc Trọng Huy đột ngột quyết định quay về, hắn đã gọi điện thoại cho đại học Giang Thành. Bên phía nhà trường vì phối hợp với thời gian của hắn mà tạm thời chuyển buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường từ buổi sáng sang buổi chiều.

 Lúc xe của bọn họ đến đại học Giang Thành, Chủ tịch thành phố và hiệu trưởng đi đầu, rối rít nghênh đón Mạc Trọng Huy.

 An Noãn thấy cảnh này, không nhịn được nói: "Mạc Trọng Huy, lát nữa anh xuống một mình, em đợi bọn họ đi rồi mới xuống."

 Mạc Trọng Huy xoa đầu cô: "Em có gì xấu hổ như vậy à?"

 "Ai nói em xấu hổ?"

 Xe dừng hẳn, Chủ tịch thành phố đã đến mở cửa xe cho Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy dắt tay An Noãn xuống xe.

 Chủ tịch thành phố giơ tay ra bắt tay Mạc Trọng Huy, cung kính nói: "Anh Mạc, thật là ngại quá, Bí thư vốn dĩ muốn đích thân đến tiếp anh, nhưng cấp trên qua đây khảo sát, Bí thư thật sự không đi được."

 Mạc Trọng Huy khoát tay, thản nhiên nói: "Không sao."

 Hiệu trưởng đại học Giang Thành cũng đi qua bắt tay Mạc Trọng Huy, cảm kích hắn đường sá xa xôi đến đây.

 Chủ tịch thành phố nhìn An Noãn một cái, cười hỏi Mạc Trọng Huy: "Cô đây là?"

 Mạc Trọng Huy ôm vai An Noãn giới thiệu: "Vợ chưa cưới của tôi, trước kia cô ấy cũng là sinh viên của trường đại học Giang Thành."

 "Vậy anh Mạc và đại học Giang Thành thật là có duyên."

 Buổi lễ sắp bắt đầu, Chủ tịch thành phố và hiệu trưởng mời Mạc Trọng Huy vào hội trường.

 Mạc Trọng Huy nhất định sẽ ngồi ở vị trí người chủ trì buổi lễ, An Noãn nói nhỏ bên tai hắn: "Anh đi vào với bọn họ đi, em muốn đi một mình."

 Mạc Trọng Huy khẽ sầm mặt lại, cầm tay cô không chịu buông.

 "Em đi ở trong trường thôi, đợi lát nữa đến hội trường tìm anh, em không muốn ngồi ở vị trí người chủ trì buổi lễ."

 Mạc Trọng Huy gật đầu, dặn dò cô phải luôn mở điện thoại.

 An Noãn vui mừng rời khỏi đám người, đi một mình trong sân trường.

 Rất nhiều học sinh tốt nghiệp từ đại học Giang Thành cũng nhân cơ hội này trở lại Giang Thành. Có người đến buổi lễ tham quan học tập, có người đi lang thang ở trong sân trường giống như An Noãn, còn có người vào thư viện. Thư viện của đại học Giang Thành rất nổi tiếng trong phạm vi cả nước.

 Lần trước cùng Lâm Dịch Xuyên đến đây, người hay bắt bẻ như Lâm Dịch Xuyên cũng cảm thấy thư viện thiết kế rất đẹp.

 An Noãn dừng chân trước tòa kiến trúc này, có không ít người đứng ở bên cạnh cô phát ra tiếng thán phục, còn không nhịn được oán trách: "Tại sao trước kia lúc chúng ta học ở đại học Giang Thành không có thư viện tốt như vậy?"

Bab berikutnya