webnovel

Chương 376: Hòa hảo như ban đầu (2)

Editor: Nguyetmai

Chỉ một câu rất đơn giản nhưng An Noãn lại thấy rất cảm động. Không ngờ Thẩm Thần Bằng còn có một mặt tinh tế như vậy, tình yêu hóa ra thật sự không phân cao quý nghèo hèn.

An Noãn còn phát hiện, lúc Thẩm Thần Bằng nói nhỏ bên tai Cố Thu, trong mắt hai cô gái đối diện là vẻ hiu quạnh.

"Thẩm thiếu, anh gọi điện thoại cho Huy chưa? Hôm nay anh ấy là nhân vật chính, đừng để chúng ta leo cây."

Thẩm Thần Bằng cười nói, "Cậu ấy đang trên đường rồi. Quý nhân nhiều việc, mọi người tha thứ cho cậu ấy đi."

"Nghe nói vợ anh ấy là đại mỹ nữ nổi tiếng trong xã hội thượng lưu ở Hồng Kông, giấu kỹ thật đấy, đã sắp kết hôn rồi còn không dẫn ra ngoài cho mọi người gặp một chút."

Cho đến lúc này, An Noãn mới biết hoạt động hôm nay là gì. Lần đầu Mạc Trọng Huy dẫn vợ chưa cưới đi gặp bạn của hắn.

"Hôm nay nói thế nào cũng không thể dễ dàng tha cho anh ấy được, em chưa bao giờ thấy Huy dẫn phụ nữ ra ngoài, các anh từng thấy Huy hôn chưa? Hôm nay nói gì cũng phải bắt anh ấy hôn môi mới được, lát nữa muốn xem thì mọi người phải phối hợp với em đấy."

Diêu Giang Hạo vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao hưởng ứng.

An Noãn cúi thấp đầu từ đầu đến cuối, hai tay xoắn chặt lấy nhau. Hôm nay Thẩm Thần Bằng dẫn cô đến đây tuyệt đối là cố ý, không có ý gì tốt cả.

Đúng lúc này thì Mạc Trọng Huy đi vào, Lý Hân Như khoác cánh tay hắn. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, tôn lên da thịt trắng nõn mịn màng. Mạc Trọng Huy phối hợp với cô mặc âu phục màu đen phẳng phiu, hai người đứng cạnh nhau quả là một đôi trai tài gái sắc.

Hô hấp của An Noãn trở nên dồn dập, chỉ nhìn một cái, cô đã dời mắt đi ngay, dường như nếu còn nhìn nữa, lúc nào cũng có thể sẽ ngạt thở mất.

 Không có ai sẽ ở mãi chỗ cũ đợi em, trong đầu cô lập tức hiện lên câu này.

 Diêu Giang Hạo vừa huýt sáo vừa đùa, "Huy, chẳng trách anh không nỡ dẫn chị dâu ra ngoài, chị dâu đẹp như vậy, thật sự chỉ thích hợp nuôi ở nhà."

 Thẩm Thần Bằng nhường chỗ bên cạnh ra, Mạc Trọng Huy ngồi xuống cạnh An Noãn.

 An Noãn cảm thấy bầu không khí bên cạnh hơi loãng, cô bê ly cà phê trên bàn lên uống ực một ngụm. Cà phê sặc trong cổ họng khiến cô ho sặc sụa, mặt cũng đỏ lên. Giây phút đó, trông cô vô cùng nhếch nhác.

 "Uống chậm một chút."

 Giọng nói trầm mạnh của hắn vẫn quen thuộc như vậy, nhưng lại không mang theo bất cứ tình cảm nào, hời hợt, xa lạ.

 Hắn rút khăn giấy đưa cho cô, An Noãn khó khăn nói một tiếng "cảm ơn".

 "Huy, lần đầu tiên anh dẫn chị dâu ra ngoài chơi, thế nào cũng phải chứng minh tình cảm của hai người đúng không? Như vậy đi, quy tắc cũ, hôn môi một cái là được, những thứ khác em cũng không chơi. Các anh em, mọi người cảm thấy thế nào?"

 Những người khác hò hét hưởng ứng.

 Tim An Noãn đập "thình thịch", cô sợ còn ở đây nữa, trái tim sẽ nhảy ra khỏi cổ họng mất.

 Cô quay đầu thấp giọng nói với Cố Thu ở bên cạnh, "Tôi vào nhà vệ sinh một chút."

 Cố Thu gật đầu, ánh mắt nhìn cô chút phức tạp, giống như đang thông cảm với cô.

 Đi ra khỏi phòng VIP, không khí bên ngoài hình như tươi mới hơn rất nhiều, cô hít hai hơi thật sâu, bủn rủn dựa lên tường.

 An Noãn ở nhà vệ sinh rất lâu. Cô không ngừng vỗ bàn tay lạnh như băng lên mặt, tự nhủ mình phải bình tĩnh.

 Trở về phòng VIP, bên trong đã yên bình lại giống như vừa rồi chưa từng ầm ĩ. An Noãn không biết bọn họ có hôn hay không, chỉ lờ mờ thấy mặt Lý Hân Như hơi đỏ lên.

 An Noãn rất tự nhiên đổi chỗ ngồi, một mình im lặng ngồi ở trong góc.

 Bọn họ uống rượu, bọn họ chơi đùa, bọn họ điên cuồng, chỉ có cô im lặng ngồi đó, giống như đắm chìm trong thế giới của mình.

 Cuối cùng vẫn là Thẩm Thần Bằng đi đến bên cạnh cô, đem cho cô chút đồ ăn, nghiêm túc hỏi cô, "Nhóc con, đau lòng không?"

 An Noãn khẽ gật đầu.

 "Huy!" Thẩm Thần Bằng đột nhiên lớn tiếng gọi, "Em gái tôi có lời muốn nói với cậu."

 Cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại, dường như đến tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

 Mạc Trọng Huy híp mắt lại, nhướng mày nhìn An Noãn, tất cả mọi người cũng tò mò nhìn cô.

 "Tôi..." An Noãn căng thẳng không nói ra lời, cố tươi tắn đến đỏ cả mặt.

 Thẩm Thần Bằng khích lệ, "Dũng cảm lên, nói lời em muốn nói ra, đừng để đến lúc người ta kết hôn thật rồi mới hối hận."

 "Tôi... tôi chúc... anh Mạc và cô Lý trăm năm hòa hợp, mãi mãi bên nhau."

 Sắc mặt Mạc Trọng Huy tái mét, chỉ muốn bóp nát ly thủy tinh trong tay.

 Lý Hân Như thì cười nói, "Cảm ơn chị An Noãn, mượn lời chúc của chị, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc."

 Thẩm Thần Bằng nhéo tai cô, hận rèn sắt không thành thép.

 "Anh bảo em nói mềm mỏng với cậu ta, em không nói ra được à? Trăm năm hòa hợp, mãi mãi bên nhau, vậy mà em cũng nói ra được. Nếu như anh là Huy, anh sẽ đánh chết em."

 "Em mệt rồi, có thể về nhà trước không?"

 "Không thể." Thẩm Thần Bằng khó chịu, "Bây giờ anh không rảnh đưa em về, anh đi với Cố Thu đây, em tự thu xếp ổn thỏa đi."

 Thẩm Thần Bằng chạy đi thân mật với Cố Thu, An Noãn tiếp tục co ở trong góc, nhìn đủ kiểu người trong phòng VIP, suy cho cùng mình không thuộc về thế giới này, thứ cô muốn chỉ là yên tĩnh và ổn định.

 Lý Hân Như đột nhiên đi đến bên cạnh cô.

 "Chị An Noãn, cảm ơn chị, tôi thật không ngờ chị sẽ rộng lượng chúc phúc chúng tôi như vậy. Có lời chúc phúc của chị, tôi cảm thấy tôi và Huy nhất định sẽ rất hạnh phúc."

 An Noãn cắn môi, không nói gì.

 "Chị An Noãn, tôi mời chị một ly, cảm ơn chị đã nhường Huy cho tôi."

 Lúc Lý Hân Như giơ tay ra, An Noãn nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón áp út của cô ta lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn thủy tinh.

 An Noãn cụng ly với cô ta, uống cạn ly rượu vang.

 "Chị An Noãn, tháng sau chị có rảnh không? Làm phù dâu cho chúng tôi đi. Tôi không có bạn bè ở Bắc Kinh, chỉ biết một mình chị, cho nên có thể nhờ chị chuyện này không?"

 An Noãn cắn môi, lạnh lùng trả lời, "Xin lỗi, tháng sau tôi có việc rồi."

 "Thế hả, vậy được rồi, để Huy đi tìm bạn anh ấy vậy."

 Hoạt động cuối cùng kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, bọn họ say bí tỉ, nằm ngả nằm nghiêng. An Noãn dựa lên sofa, lại ngủ thiếp đi, chẳng biết trên người có thêm cái chăn từ lúc nào.

 Thẩm Thần Bằng vỗ đầu cô gọi cô dậy, cô giật mình tỉnh giấc.

 "Anh, cảm ơn anh."

 Thẩm Thần Bằng ngẩn ra, sau đó biết ý cô nói cái chăn này, anh ta cười nói, "Cái chăn này không phải anh đắp cho em đâu. Anh nhìn thấy Huy đi ra ngoài một chuyến, một lát sau nhân viên phục vụ vào đắp chăn cho em."

 An Noãn cắn môi, nắm chặt mép chăn.

 "Nhóc con, bây giờ anh phải đưa Cố Thu về, anh đã giao em cho Huy rồi, em theo cậu ấy về nhà đi."

 An Noãn nghe thấy thế quýnh lên ngay, cô nhìn anh ta cầu cứu, "Anh đưa em về nhà đi, em có thể cùng anh đưa Cố Thu về trước."

Bab berikutnya