webnovel

Chương 343: Chúng ta kết hôn đi (5)

Editor: Nguyetmai

Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, giọng điệu trở nên hòa ái hơn nhiều. "Cháu gái, cháu có từng nghĩ tới cảm nhận của Huy không? Cháu có biết hôm qua sau khi cháu và Lâm Dịch Xuyên đi rồi, Huy đã khổ sở như thế nào không? Vành mắt thằng bé đỏ ửng cả lên, suýt nữa đã khóc trước mặt chúng ta rồi đấy."

Tim An Noãn thót lại, cô nói nhỏ: "Ông ngoại, giữa Tảo Tảo và anh ấy, cháu không thể không lựa chọn Tảo Tảo. Mạc Trọng Huy có sự nghiệp của anh ấy, có người nhà, về sau sẽ có cả người yêu nữa, nhưng Tảo Tảo chỉ có mình cháu."

"Cháu gái, cháu đặt tay lên tim rồi nói cho ông biết, ra quyết định này tim cháu có đau không?"

An Noãn khẽ gật đầu.

Ông cụ Thẩm thở dài thật sâu, ông đưa tay vỗ nhẹ lên trán.

"Ông ngoại rất thương thằng Huy."

An Noãn dựa đầu lên vai ông cụ, cô nói bằng chất giọng xa xôi không biết là nói với ai. "Ông ngoại, anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc."

Con bé này, hạnh phúc của thằng bé đó chỉ có cháu mới có thể cho nó thôi.

Ông cụ không nói ra những lời này, nếu đã thấy không có hi vọng, ông cũng không thể tăng thêm áp lực cho con bé nữa.

"Nếu bác hai cháu đồng ý, tất nhiên ông ngoại cũng sẽ không phản đối. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm ông cảm thấy mình già thêm nhiều, ông không để tâm đến chuyện của những người trẻ tuổi bọn cháu được nữa, hiện tại ông chỉ có một yêu cầu duy nhất là cháu không được rời khỏi Bắc Kinh."

"Cháu sẽ không rời Bắc Kinh, cũng sẽ không rời khỏi ông đâu ạ."

Ông cụ Thẩm nhẹ gật đầu. "Cũng đừng mua nhà làm gì, kết hôn cứ về đây mà ở."

An Noãn cười. "Vậy không tiện đâu ạ, cháu là con gái đã gả ra ngoài, chẳng lẽ lại còn mang về thêm hai người nữa ạ?"

Ông cụ lườm cô. "Có sao đâu, nhà này rộng rãi, phòng cũng nhiều, người một nhà ở cùng với nhau càng vui vẻ chứ sao, chẳng lẽ sau này ông muốn gặp cháu thì lại phải gọi điện, ông ngoại muốn ngày nào cũng có thể được nhìn thấy cháu cơ."

"Nhưng thật sự là không tiện ạ, còn có Tảo Tảo nữa."

"Có thằng bé càng tốt chứ sao, càng làm trong nhà thêm sôi nổi."

An Noãn vẫn còn đang tranh luận với ông cụ Thẩm, bác gái hai đã chạy tới báo với cô. "Noãn Noãn, bác hai cháu về rồi, đang gọi cháu lên phòng làm việc đấy."

An Noãn nơm nớp lo sợ gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, cô dứt khoát mở cửa ra.

Trong phòng, Thẩm Diệc Minh đang cầm bút lông viết thư pháp.

An Noãn đi qua xem, trên giấy là một chữ "Noãn" cứng cáp mạnh mẽ.

An Noãn nũng nịu, "Bác, cho cháu chữ này nhé, cháu đem đi đóng khung."

Thẩm Diệc Minh buông bút lông, rồi vò tờ giấy thành một cục ném vào trong thùng rác.

An Noãn mím môi, không dám nói tiếp nữa.

"Ngồi đi."

Thẩm Diệc Minh lạnh lùng lên tiếng.

An Noãn ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc và nhìn ông bằng ánh mắt hơi e ngại.

"Nói thử xem bây giờ trong lòng cháu muốn như thế nào?"

An Noãn nghiêm túc. "Cháu muốn kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, nhưng bác yên tâm, kết hôn xong cháu và Tảo Tảo sẽ ở lại Bắc Kinh, còn anh ấy sẽ đi qua đi lại giữa Bắc Kinh và Luân Đôn, chúng cháu đã bàn bạc hết cả rồi, sẽ mua một căn hộ nhỏ ở Bắc Kinh ạ."

"Vì một đứa trẻ không phải do chính mình sinh ra mà muốn kết hôn cùng với cậu ta?"

An Noãn không nhịn được cãi lại, "Không thì sao ạ, chẳng lẽ bác đồng ý cháu kết hôn với Mạc Trọng Huy?"

"Cháu!" Thẩm Diệc Minh bị làm cho tức điên lên.

"Bác, bác đồng ý cho chúng cháu đi, nếu không…"

Thẩm Diệc Minh nhắm mắt lại, ngắt lời cô, "Nếu không thì như thế nào? Nếu không cháu sẽ tới Luân Đôn cùng cậu ta, không bao giờ quay về Bắc Kinh nữa à?"

An Noãn hơi xấu hổ, cô cười nói: "Bác, cháu không phải có ý đó, cháu cũng không nỡ bỏ lại mọi người ở đây."

"Noãn Noãn, bác có thể nói thật cho cháu biết, cháu bây giờ nếu không có sự đồng ý của bác thì đừng hòng đi đâu được. Đừng nói là ra nước ngoài, đi nơi khác cũng không được."

An Noãn chép miệng, tất nhiên cô tin ông, có cái gì mà Thẩm Diệc Minh không làm được đâu.

Cô bèn nói: "Bác, bác đồng ý đi ạ, lấy Lâm Dịch Xuyên, cháu vẫn sẽ ở lại bên cạnh mọi người."

Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, hạ giọng: "Chuyện kết hôn cứ để sau, bác sẽ sắp xếp."

"Bác đồng ý? Bác đồng ý cho chúng cháu kết hôn?"

Ông bất đắc dĩ nói: "Nếu không thì sao, thì ngày nào cháu cũng bày cái gương mặt thối hoắc ra với bác à, bác tội gì mà phải khổ như thế chứ?"

"Cảm ơn bác hai."

An Noãn chạy đến ôm chầm lấy ông.

An Noãn không ngờ nhanh như vậy mà mình đã thuyết phục được ông cụ Thẩm và Thẩm Diệc Minh. Nhà họ Thẩm do hai người này làm chủ, những người khác đương nhiên sẽ không phản đối. Thẩm Diệc Minh chỉ đưa ra một điều kiện là ông sẽ xử lý chuyện kết hôn của cô, ông còn phải quan sát Lâm Dịch Xuyên đã.

Buổi tối An Noãn và Tảo Tảo ở lại nhà họ Thẩm, cô gọi điện cho Lâm Dịch Xuyên, anh vừa tới Luân Đôn, nghe cô nói người trong nhà cô đã đồng ý, anh cũng rất vui mừng.

"Có điều, bác hai em có một điều kiện, lúc nào kết hôn sẽ do bác hai em định đoạt, ông ấy còn phải khảo sát lại anh đã, xem anh có thật sự tốt với em không."

Ở đầu bên kia Lâm Dịch Xuyên cười thành tiếng, anh nói đùa: "Tiếp nhận khảo nghiệm của thủ trưởng à?"

"Lần này anh sẽ phải ở lại Luân Đôn khoảng một tuần, vì có rất nhiều việc tồn đọng cần phải làm, em giúp anh chăm sóc cho Tảo Tảo nhé, vất vả cho bà xã rồi."

Tiếng gọi bà xã kia làm lòng An Noãn đánh thót một cái, cô có cảm xúc khác thường không nói ra được.

"Lâm Dịch Xuyên, chúng ta còn chưa kết hôn, không cho phép anh gọi em như thế."

"Được rồi, thì bạn gái, được chưa?"

Kết thúc cuộc nói chuyện, An Noãn ngắm nhìn đứa trẻ bên cạnh mình, giờ phút này thằng bé đang ngủ rất ngon, ở trên chiếc giường xa lạ mà thằng bé cũng có thể ngủ yên như thế, cũng chỉ bởi vì nơi này tràn đầy hương vị của mẹ nó.

An Noãn tiến đến hôn lên trán thằng bé, thế này là đủ rồi.

Đêm đã khuya, An Noãn nằm ở trên giường nhưng bị mất ngủ, cô vén chăn xuống giường, choàng tạm cái áo khoác rồi đi ra ban công, phía bên ngoài mặt trăng đang tròn vành vạnh.

Không biết cô đứng bất động ở đấy bao lâu, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, An Noãn nhìn ra bên ngoài một cái.

Cô nhìn thấy Thẩm Thần Bằng say lướt khướt, đến cửa cũng không mở nổi.

An Noãn bất đắc dĩ thở dài, đi xuống giúp anh ta mở cửa.

"Cảm ơn, cảm ơn em gái thân ái của anh."

Anh ta đùa giỡn sờ lên gương mặt của An Noãn, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.

An Noãn không yên tâm nên đi theo anh ta.

Cái thằng cha này không tắm rửa, không cởi giày mà cứ thế nằm ở trên giường thành hình chữ đại.

An Noãn giúp anh ta cởi giày, đắp chăn, thấy ánh mắt mơ hồ của anh ta nhìn chằm chằm vào mình.

"Sao anh uống nhiều rượu vậy?"

Anh ta nói rất nhỏ: "Tâm trạng của Huy không tốt, tâm trạng của anh cũng không tốt, bọn anh đều uống rất nhiều, không, chắc là cậu ta còn uống nhiều hơn cả anh nên vào bệnh viện luôn rồi."

Hai hàng lông mày xinh đẹp của An Noãn không kìm được mà nhíu lại.

"Em vẫn còn biết đau lòng cho cậu ta nữa cơ à?"

An Noãn quay mặt sang một bên, nói: "Anh đâu có say."

"Say, nhưng càng say thì đầu óc càng tỉnh táo. An Noãn, em nói xem thế giới này tại sao lại vô lý như thế? Những người yêu nhau vì sao luôn có nhiều trở ngại như vậy?"

Bab berikutnya