webnovel

Chương 297: Giành em về (4)

Editor: Nguyetmai

An Noãn hất cằm lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói, "Tôi thật sự rất nhớ Tảo Tảo, mời anh ra ngoài cho."

Mạc Trọng Huy vẫn không đi ra, hắn yên lặng ngồi trên sofa, nhìn cô bước đến bên cửa sổ, ngón tay lướt trên điện thoại một cách nhuần nhuyễn.

Hắn đột nhiên cảm thấy bóng dáng người phụ nữ này sao lại lạnh lùng đến vậy, trái tim lại hờ hững như thế, cho dù hắn có cố gắng tiến lại gần hơn nữa, đưa tay ra cũng không thể chạm vào cô. Mỗi lần hắn thấy mình đã càng ngày càng tới gần cô thì cô luôn tàn nhẫn đá hắn ra xa, ra sức giẫm đạp lên trái tim hắn.

An Noãn gọi cho điện thoại trong nhà ở Luân Đôn trước, không có ai nghe máy. Cô cứ do dự, cuối cùng cũng gọi điện cho Lâm Dịch Xuyên, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Cô chỉ muốn nghe thấy giọng nói của Tảo Tảo, cho dù chỉ là nghe nó gọi một tiếng mẹ.

Cô không từ bỏ, lại gọi thêm hai lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Mạc Trọng Huy cuối cùng cũng không chịu được nữa, hắn bước qua một tay đoạt lấy chiếc điện thoại của cô, hung hăng đập nó xuống sàn nhà, hắn gầm nhẹ, "Anh ta không nghe máy, em còn liên tục gọi, em có ý gì?"

"Anh muốn nói là tôi hèn hạ sao?" An Noãn nhếch cằm lên, cau mày lại, sau đó điên cuồng thét lên, "Tôi thành ra thế này là nhờ ai hại đây? Tôi vốn dĩ có thể có một gia đình ấm áp, một cuộc sống bình lặng, bây giờ thì sao, tôi lại một lần nữa không còn gì cả, đến ngay cả việc muốn nghe giọng của Tảo Tảo cũng trở nên xa xỉ rồi, thậm chí còn là ước mơ xa vời."

Cô biết chuyện này không thể trách hắn, bọn họ đều say cả. Nhưng vào chính giờ phút đó, cảm xúc trong lòng cô không có chỗ nào để giải tỏa, có trời mới biết khi nhìn thấy Tử Mặc, cô nhớ đến Tảo Tảo biết bao. Có trời mới biết khi cô nói lời chia tay với Lâm Dịch Xuyên, cô tự trách mình như thế nào. Kể từ cái đêm đó, lại có một bước ngoặt làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô, mà kẻ gây ra chuyện này lại ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô, làm cho cuộc sống của cô thành một mớ hỗn độn.

"Mạc Trọng Huy, anh có thể tránh xa tôi ra một chút được không? Tôi phát hiện chỉ cần tôi ở bên cạnh anh, tôi sẽ bị tổn thương, đủ mọi tổn thương. Có lẽ hai chúng ta trời sinh đã khắc nhau, chúng ta ở bên nhau không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm tổn thương đến chính bản thân mình. Rất nhiều năm trước, vì để được ở bên cạnh anh mà sau đó tôi phải ngồi tù. Sau đó lại ở bên nhau, tôi còn mất cả con của mình. Lần này nếu như chúng ta lại ở bên nhau, vậy có phải là đến bản thân mình tôi cũng đánh mất không?"

Đôi mắt sâu thẳm của Mạc Trọng Huy càng trở nên âm u, đôi tay đang nắm chặt của hắn buông ra, nhưng cũng không nắm lại thứ gì, đôi môi mấp máy, nhưng không nói gì cả.

"Mạc Trọng Huy, chúng ta dừng ở đây thôi! Nếu như anh thật sự yêu tôi, xin hãy cách xa tôi một chút. Anh giống như thuốc độc vậy, một khi đã dính vào thì sẽ bị độc cho đến chết. Cầu xin anh đó, tôi thật sự sợ rồi!"

Cuối cùng giọng điệu của cô gần như là van xin.

"Nếu như anh là thuốc độc, vậy thì em chính là thuốc phiện."

Một khi đã nghiện rồi, khi bị mất đi thì còn khó chịu hơn cả lấy dao khoét vào tim mình.

Sau đó Mạc Trọng Huy rời đi, ngay cả bữa tối cũng không ăn đã bỏ đi.

Ông cụ hơi nghi ngờ hỏi An Noãn, "Hai đứa cãi nhau à?"

An Noãn nghiêm túc tuyên bố trước mặt mọi người, "Cháu và Mạc Trọng Huy mãi mãi không thể ở bên nhau, xin mọi người sau này đừng gán ghép chúng cháu nữa."

Ông cụ cau mày, "Sao lại cãi nhau đến mức như vậy?"

An Noãn cúi đầu, giọng cô kiên định nói từng câu từng chữ, "Ông ngoại, nếu như ông kiên quyết ép cháu và Mạc Trọng Huy ở bên nhau, cháu sẽ rời đi, ông có thể sẽ mất cháu đấy."

Ông cụ giật mình.

Thẩm Diệc Minh vuốt tóc An Noãn, cười nói, "Được rồi, sau này không có ai ép buộc cháu đâu, chuyện tình cảm cháu cứ tự mình quyết định, chỉ cần đến lúc đó đưa về nhà cho cả nhà xem qua là được. Hơn nữa, bây giờ bác cũng không muốn gả cháu đi, giữ ở nhà ở cùng bên cạnh chúng ta thêm mấy năm nữa mới được."

Ông cụ nghe vậy cũng cười lên, ông vỗ vai An Noãn nói, "Ông ngoại cũng có ý này, chuyện tình cảm cháu cứ từ từ, ông cũng sẽ không ép cháu nữa. Noãn Noãn của chúng ta xinh đẹp như vậy, còn sợ không tìm được một người chồng giỏi giang sao? Cứ từ từ chọn người thích hợp nhất với cháu."

Sau đó bầu không khí trên bàn ăn đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Anh họ và chị dâu vô cùng áy náy, họ liên tục xin lỗi An Noãn. Từ nãy đến giờ cậu nhóc Thẩm Tử Mạc hoạt bát hiếu động đã biết mình làm sai rồi nên ngoan ngoãn ngồi trên đùi chị dâu, đôi mắt to thỉnh thoảng nhìn về phía An Noãn, dường như nhóc đã bị dạy dỗ rồi.

"Anh họ, chị dâu, Tử Mặc chỉ là trẻ con thôi, nó không cố ý đâu, anh chị đừng để trong lòng, hơn nữa tay của em không sao mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Có câu nói này của An Noãn, hai người họ đã an tâm hơn nhiều.

Trên bàn ăn, Thẩm Diệc Minh có nhắc đến việc ngày mai ông lại phải ra nước ngoài khảo sát.

An Noãn nhịn không được hỏi, "Bác, bác xem người ta đều dẫn theo vợ, sao bác không dẫn theo bác dâu đi cùng?"

Thẩm Diệc Minh bị hỏi đến liền cười nói, "Bác dâu cháu không chịu đi theo bác."

"Bác dâu, sao bác không đi theo bác hai ra ngoài khảo sát, rất là hãnh diện mà."

Tiết Ngọc Lan hơi nhếch khóe môi, An Noãn mới phát hiện khi bà cười lên có hai cái lúm đồng tiền, gương mặt tinh tế, có thể thấy khi bà còn trẻ chắc chắn là một người đẹp mỹ lệ, đến nay bà đã năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn dáng vẻ thướt tha đó. So với những người cùng tuổi thì cũng nhận thấy được khí chất cao quý từ bà.

Nhà bên bác dâu thứ cũng rất có thế lực, ba của bà, tướng quân Tiết cũng là một nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy, so với ông cụ Thẩm cũng không hề kém cạnh, mấy ông anh của bà cho đến hôm nay trong giới chính trị cũng rất có địa vị, nghe nói bác hai có thể ngồi lên vị trí như bây giờ, nhà bác dâu cũng giúp đỡ rất nhiều. Nếu như không có họ, bác hai cũng không thể ngồi vững ở cái vị trí đó.

"Đi cùng với ông ấy rất mệt, thỉnh thoảng một ngày mà phải chạy đến mấy vùng khác nhau, bác thà ở nhà còn thoải mái một chút."

Từ khi đến nhà họ Thẩm, tự mình trải qua, tận mắt nhìn thấy, An Noãn càng cảm thấy người có địa vị cao chưa chắc đã hạnh phúc. Cũng giống như bác hai và bác dâu thứ, ngày nào bác hai cũng đều rất bận, một tuần chỉ có thể ở nhà ăn không tới hai bữa cơm, có người chồng như vậy giống như cũng giống như là trang trí cho người ngoài xem mà thôi. Không chỉ như vậy, ngay cả những lúc họ ở bên nhau cũng vô cùng khách sáo, hoàn toàn không giống với những cặp vợ chồng bình thường.

Tình cảm giữa anh họ và họ cũng không tốt, anh ấy từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, cả nhà không ở bên cạnh nhau, tình cảm tự nhiên cũng trở nên nhạt nhẽo. Anh ấy không giống như những bác ấm con nhà giàu khác, anh làm người rất khiêm tốn, hướng nội, rất ít khi trở về nhà họ Thẩm, thỉnh thoảng mới trở về, đối xử với ai cũng bình thường, ngay cả khi ở cạnh ba mẹ cũng rất ít nói chuyện. Dường như anh luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình. Có lúc An Noãn cảm thấy rất tò mò về anh, anh làm cho người ta cảm thấy anh là một người khó đoán.

Đã từng trải qua nhiều như vậy, An Noãn càng muốn tìm một người đàn ông bình thường, ổn định sống qua ngày, trong em có anh, trong anh có em đơn giản như vậy là tốt nhất.

---

Sân bay Luân Đôn.

Vừa sáng sớm Hứa Vĩ Thần đã trở lại thăm Lâm Dịch Xuyên, tuy rằng gần đây ở công ty quá bận, An Noãn lại từ chức, trong một thời gian ngắn anh ta không tìm được người trợ giúp. Hôm qua khi nhận được điện thoại của mẹ Lâm Dịch Xuyên bảo anh ta ghé qua một tiếng, anh ta liền biết Lâm Dịch Xuyên không hề mạnh mẽ như anh tưởng. Trong sự nghiệp một người đàn ông có mạnh mẽ đến đâu, khi gặp phải vấn đề tình cảm cũng sẽ có lúc yếu đuối.

Tài xế của Lâm Dịch Xuyên đến sân bay đón anh ta, rồi đưa anh ta đến thẳng nhà Lâm Dịch Xuyên.

Bab berikutnya