webnovel

Chương 244: Bốn năm, anh ấy không tìm tôi dù chỉ một lần (1)

Editor: Nguyetmai

"Anh buông tay, em có thể đi đâu chứ? Anh đã trả lại chung cư rồi."

"Tôi ở khách sạn, tôi không tin Luân Đôn lớn như vậy lại không có chỗ cho tôi ở."

Lâm Dịch Xuyên khẽ thở dài, nhẹ nhàng thỏa hiệp, "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, em nhìn vành mắt đen sì của em đi, chỉ lo chăm sóc Tảo Tảo còn mình thì không nghỉ ngơi cho tốt, lên trên ngủ một giấc đi, cho dù có chuyện gì thì cũng để ngày mai hãy nói."

"Buông tay." An Noãn dùng sức hất tay anh ra, đi thẳng ra ngoài.

 Lâm Dịch Xuyên giận điên lên, tiến lên một bước chụp lấy cổ tay cô, nửa kéo nửa ôm cô lên tầng.

 "Lâm Dịch Xuyên, anh buông ra, buông tôi ra."

 Anh không nói lời nào, gồng sức kéo cô lên tầng, đẩy cô vào trong phòng, dùng chân "ầm" một tiếng đóng cửa lại.

 "Lâm Dịch Xuyên, nếu anh muốn nổi điên, thứ cho tôi không điên cùng anh được."

 An Noãn vẫn muốn đi mở cửa rời đi, Lâm Dịch Xuyên giữ cánh tay cô lại.

 "Tránh ra, đừng động vào tôi." Cô tức giận gào lên.

 Lâm Dịch Xuyên nắm chặt tay cô không buông ra.

 "Cút ra, cút ra, Lâm Dịch Xuyên, con mẹ nó người tôi ghét nhất chính là anh."

 An Noãn vừa mắng vừa dùng tay cào mặt anh, móng tay sắc bén vạch ra hai vết máu trên mặt anh.

 Lâm Dịch Xuyên đau hít hà một tiếng, khó chịu, "Em cầm tinh con mèo à?"

"Lâm Dịch Xuyên, anh là người đàn ông không giống đàn ông nhất mà tôi từng gặp, anh còn lắm chuyện hơn cả đàn bà. Chưa từng thấy ai yêu đương mà giống như anh, luôn miệng nói yêu tôi, một tháng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại, con mẹ nó tôi cần bạn trai như anh làm gì?"

An Noãn càng nói càng đau lòng, cô dùng sức lau nước mắt, "Nếu như không phải vì Tảo Tảo bị bệnh, nếu như không phải tôi trở lại, có phải anh định cứ bỏ đi như vậy luôn đúng không?"

 "Tôi nói hôm đó tôi và Mạc Trọng Huy không phát sinh chuyện gì cả, anh không tin tôi, ngay cả một cơ hội giải thích anh cũng không cho tôi mà chạy thẳng về Luân Đôn luôn. Anh có biết tại sao ngày đó tôi lại uống nhiều rượu như vậy không hả? Mẹ ruột của Tảo Tảo trở lại, anh lại không nhắc với tôi một chữ, tôi buồn, trong lòng tôi không thoải mái. Lâm Dịch Xuyên, sao anh lại đáng ghét như vậy? Nếu như anh là một người đàn ông, bây giờ anh hãy chia tay tôi đi, chúng ta chia tay là xong. Anh là người đàn ông độc thân kim cương, phụ nữ thế nào mà anh chẳng thể tìm được. Tôi cũng chẳng kém cỏi gì, tìm một người yêu tôi cũng không khó, nếu thật sự không được thì tôi vẫn có thể quay đầu đi tìm Mạc Trọng Huy, anh ta yêu tôi còn sâu đậm hơn anh nhiều."

 Lâm Dịch Xuyên dang hai tay ra ôm cô vào lòng, không vui nói, "Bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi đấy, còn dám nhắc tới Mạc Trọng Huy trước mặt anh nữa, cẩn thận anh không tha cho em đâu."

An Noãn dùng sức đẩy anh ra, dường như mắng vẫn chưa đủ, "Lâm Dịch Xuyên, con mẹ nó anh không phải là đàn ông, có dũng khí thì dứt khoát một chút, chúng ta chia tay đi, từ giờ cả đời không qua lại với nhau nữa."

 Anh tức giận đến bật cười, kéo khóe miệng lên, lại ôm cô vào lòng, "Được rồi, lần này là anh không đúng, em cũng đứng ở lập trường của anh suy nghĩ cho anh một chút, anh căn bản không coi mẹ đẻ của Tảo Tảo ra gì, cần gì phải nhắc tới cô ta trước mặt em khiến em không thoải mái? Em nổi điên gọi điện thoại cho anh, anh bỏ hết tất cả mọi công việc lại chạy đến Trung Quốc tìm em, anh lo lắng đến sắp phát điên, nhưng em lại qua đêm với người đàn ông khác, trên cổ còn có dấu vết ái muội như vậy, em nghĩ anh sẽ cảm thấy thế nào, anh không cầm dao chém người đã là tốt lắm rồi. Em thì hay rồi, không thèm dỗ anh, đạp cửa đi mất. Anh bị em chọc tức trở về Luân Đôn, em còn không thèm gọi điện thoại cho anh."

 "Lâm Dịch Xuyên, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không hả? Đàn ông mà nhỏ nhen như vậy, giận dỗi không để ý đến ai y như đàn bà. Lâm Dịch Xuyên, hôm nay tôi sẽ nói hết, sau này chúng ta còn cãi nhau, cho dù ai đúng ai sai, anh cũng phải xin lỗi tôi trước, nếu không chúng ta đường ai nấy đi."

 Lâm Dịch Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng rất không biết làm sao nâng mặt cô lên hôn, chặn miệng cô lại.

 Đây là đang giận dỗi với ai chứ, kết quả là tự làm khó mình, ngày nào cũng nhớ cô đến nỗi không ngủ được.

An Noãn ở nhà với Tảo Tảo hai ngày, nhiệm vụ của cô chính là chơi cùng với Tảo Tảo, Lâm Dịch Xuyên phụ trách nấu cơm, phục vụ bọn họ ăn uống tử tế. Cơ thể Tảo Tảo hồi phục nhanh chóng, khuôn mặt nhỏ bé đã có thịt hơn rồi.

Lúc này An Noãn đang ngồi trên thảm trong phòng khách lắp ráp xe hơi đồ chơi với Tảo Tảo, cậu nhóc thấy động tác của cô chậm chạp như vậy, không nhịn được đả kích nói: "Mẹ, mẹ không lợi hại chút nào cả, lão Lâm lắp xe chỉ chút xíu là xong."

 An Noãn trợn mắt, nhìn về phía phòng bếp, người nào đó hình dáng cao lớn đang bận rộn trong phòng bếp, mùi thơm của thức ăn bay ra, giờ khắc này, thời gian dường như đang dừng lại, một nhà ba người vô cùng ấm áp.

 Cuộc sống có thể như vậy, còn cần phải theo đuổi gì nữa chứ?

 Lão Lâm ở phòng bếp trầm giọng hô lên một tiếng, "Hai người đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi."

Tảo Tảo trả lời, "Nhưng con vẫn chưa lắp xong xe."

Tiếng cười thoải mái của Lão Lâm truyền tới, "Ăn cơm xong ba sẽ lắp cho con, trông chờ vào mẹ con có mà đến ngày mai cũng không lắp xong được."

An Noãn giống như một đứa bé lớn, chán nản dẫn đứa bé nhỏ hơn đi rửa tay.

Lâm Dịch Xuyên có một điểm rất tốt là anh rất ít nấu đồ Tây cho bọn họ, bình thường đều là đồ ăn gia đình đơn giản, mặc dù đã sống ở nơi này bốn năm, nhưng từ đầu đến cuối An Noãn đều không quen ăn đồ Tây. Khẩu vị của Tảo Tảo hoàn toàn theo An Noãn, đồ An Noãn thích ăn, Tảo Tảo cũng thích ăn. Có lúc cô còn rơi vào mơ màng, Tảo Tảo có phải là con ruột của cô không. Ở bên nhau lâu, thói quen sinh hoạt cũng trở nên giống nhau, hình như cũng sẽ không so bì cái khác nữa.

Lâm Dịch Xuyên gắp rau cho hai người, anh luôn mắng An Noãn làm cho Tảo Tảo kén ăn.

"Tối hôm nay mẹ anh bảo chúng ta về nhà ăn cơm."

An Noãn hơi khựng lại một chút, sau đó thản nhiên nói, "Anh và Tảo Tảo đi đi, em không đi đâu."

Sắc mặt Lâm Dịch Xuyên lập tức trở nên có chút u ám, anh lạnh lùng hừ nói, "Nếu không đi thì em tự gọi điện thoại mà giải thích."

An Noãn bĩu môi, không nói gì nữa.

"Sáng sớm ngày mai em phải về Trung Quốc rồi, vẫn còn một hạng mục nữa chưa kết thúc."

Mặt Lâm Dịch Xuyên không có biểu cảm gì ừ một tiếng, thấp giọng nói, "Ngày mai anh đưa em qua đó."

"Vậy còn con? Có phải là con cũng cùng đi không?" Tảo Tảo kích động hỏi.

Lâm Dịch Xuyên lại gắp rất nhiều rau vào bát nó, cười nói, "Con hả, đến nhà bà nội, tối nay sẽ đưa con đi."

Cậu nhóc làm ầm lên, "Con không muốn, con không muốn đến nhà bà nội, con muốn cùng đến Trung Quốc với ba mẹ."

Lâm Dịch Xuyên sầm mặt lại, lạnh lùng nói, "Không nghe lời thì khỏi đến nhà bà nội nữa, con cứ ở nhà một mình đi."

Bab berikutnya